Trong tích tắt, một thiếu nữ xinh đẹp đã đứng ngay nơi luồng sáng phát ra…

Hắn thôi kéo tay Kỳ Vy …

- Cô là… - Hắn tròn mắt, cả Kỳ Vy cũng vậy.

Bước ra chẳng ai khác là Băng Châu. Nàng ta bước chầm chậm đến và nhìn hắn đâm đâm, một lúc sau lại mỉm cười:

- Lâu quá không gặp, Vô Thần - Rồi đặt tay lên vai hắn. Vô Thần giật mình buông tay Kỳ Vy, khẽ quay sang nhìn Kỳ Vy rồi quay lại nhìn Băng Châu

- Băng Châu… Là cô sao ? Sau hàng trăm năm cô vẫn xinh đẹp như một thiếu nữ tuổi trăng tròn… - Chợt cách nói chuyện của hắn thay đổi hòan toàn khác, không giống như cách nói chuyện nhẹ nhàng với Kỳ Vy, mà thay vào đó là mang một hàm ý gì đó trong từng câu từng lời.

- Quá khen… - Băng Châu nhếch miệng cười, mà đôi mắt vẫn luôn nhìn hắn đâm đâm. Đôi mắt to tròn như không còn vẻ thơ ngây nữa, mà có vẻ trửơng thành hơn… Rồi khẽ ghé gần tai hắn, chỉ lướt qua… - Ta mong ngươi hãy suy xét thật kỷ những gì sắp làm, nếu không… - Rồi chợt nhếch miệng cười khẩy – Ngươi cũng sẽ biết chuyện gì sẽ xảy ra rồi đấy !

- Vậy sao ? - Hắn cũng nhe răng cười lại với nàng ta…

Băng Châu có chút bực tức trước thái độ đó của hắn, nhưng vội kìm nén lại rồi đi đến chỗ Kỳ Vy…

Chưa để Kỳ Vy phản ứng gì, nàng ta vội quàng tay lên cổ Kỳ Vy và ôm chầm lấy nó…

- Lâu rồi không gặp nàng… nàng khỏe chứ ?

Kỳ Vy bất ngờ trước hành động của Băng Châu, rồi chợt ý thức được phần nào…

- Vâng… cảm ơn, cô làm tôi bất ngờ quá…

- À, ban nãy ta gặp An Phong, coi bộ chàng đang rất lo cho nàng, tốt nhất là nàng nên theo ta về….

- Lo lắng ? – Kỳ Vy tròn mắt, nhưng sực nhớ đến cái tên con trai đang đứng sau lưng nó, nó vội quay đầu sang nhìn hắn, hắn cũng đang nhìn nó như đang đón chờ câu trả lời thốt ra từ miệng nó “ trở về” hoặc “ đi cùng hắn đến nơi mà hắn muốn đưa nó đến….”. Sâu trong ánh mắt của hắn chứa đựng một sự hy vọng rất rất lớn… Nhưng vội đẩy Băng Châu ra, nó cắn môi lưỡng lự…

Có vẻ như trong mắt hắn không hề có ý định gì xấu xa với nó “nhưng mình không thể bỏ Băng Châu mà đi theo hắn”. Nếu An Phong biết, chàng sẽ giận nó, dù cho nó và tên đó không hề có gì với nhau…

Nhưng rồi Kỳ Vy vội nắm lấy đôi bàn tay bé xinh của Băng Châu…Ánh mắt Vô Thần nhìn theo tay của Kỳ Vy mà tưởng chừng trái tim bị tan vỡ ra nhiều mảnh vụn…

- Được rồi, chúng ta cùng về thôi…

Hắn nhíu mày cười lạnh rồi quay đi chỗ khác….

Băng Châu mỉm cười dịu dàng với Kỳ Vy, trong phút chốc, một đàn đom đóm đỏ từ khắp nơi bay ra ngày một đông hơn và vay quanh hai cô gái, bỗng chốc Kỳ Vy cảm giác cơ thể nhẹ lân lân như được nhất lên khỏi mặt đất…

Khi thứ ánh sáng màu đỏ đó đã tan biến mất trong không gian…

Vô Thần vẫn đứng đó, gương mặt không chút cảm xúc…

“ Đơn giản mà nói tôi không định sẽ bắt cóc cô… lúc này ! Tôi chỉ muốn đưa cô đến một nơi… nơi mà sẽ khiến cô cảm thấy vui vẻ hơn khi ở đó… Chỉ vậy thôi…”

Trong chớp mắt, nó đã đứng trước cửa nhà mình, còn Băng Châu thì không biết đã đi đâu, chắc có lẽ nàng ta đã trở lại Thiên Giới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play