Kỳ Vy sực nhớ ra cô gái bị thương mới nảy chính là cô gái lúc trước đã chen giữa Việt Anh và nó, sau đó là cho Việt Anh một cái tát trời giáng.

Rõ là cô ấy rất quan tâm Việt Anh, nhưng tại sao cô ấy lại làm như vậy? Cô ấy thật sự không thích Việt Anh sao ? Cô ấy phản đối cuộc hôn nhân này mà không tiếc sinh mạng của mình sao ?

Nhưng ngẫm đi nghĩ lại, người đáng bận tâm nhất là chính bản thân nó, tại sao nó không hề có cảm giác gì khi Việt Anh tỏ thái độ quan tâm một cô gái khác trước mặt nó…

Nó không hề tự dối lòng, đơn giản là đó là cảm giác thật, thật sự nó không hề cảm thấy khó chịu hay ghanh tị với cô gái kia, lòng tự hỏi phải chăng đã không còn tình cảm với Việt Anh như trước kia ?

Rồi Kỳ Vy vội quay mặt ra cửa và chạy thẳng xuống lầu, ra khỏi căn biệt thự để xem cô gái thế nào…

Vừa chạy ra khỏi biệt thự, cũng là lúc chiếc xe cứu thương đang chở Tuyết Ni bắt đầu chuyển bánh. Có rất nhiều người tụ tập ở đây, một số là đã ra về, còn một số thì đang bàng hoàng trước chuyện vừa xảy ra hôm nay, phải chăng tình cảm giữa hai cô cậu này có người thứ 3 sao ? Rõ ràng họ không hay biết về cuộc hôn nhân được người lớn sắp đặt.

Nhìn thấy Kỳ Vy ra đến, ông Lâm sắc mặt đằng đằng sát khí đi đến, trong lòng ngâm ngâm nghĩ ngay chắc rằng cô ta đã nói gì đó khiến Tuyết Ni tuyệt vọng mà đăm ra tìm cách quyên sinh.

- Cô đã nói gì với con bé…?

Nó giật mình lùi lại với cảm giác sợ hãi:

- Bác trai..! Con không có…

Việt Anh đứng gần đó nghe tiếng gằn giọng của ba mình, vội chạy đến ngăn ông lại, sợ ông sẽ gây tổn hại cho Kỳ Vy:

- Ba, ba đừng như vậy mà…

- Mày tránh ra… - Ông Lâm đẩy Việt Anh qua một bên, vội đưa mắt nhìn Kỳ Vy, vốn từ lâu không có cảm tình với Kỳ Vy, đằng này lại xảy ra chuyện như thế, thì cũng không tránh khỏi bị nghi ngờ :

- Cô đã nói gì với nó ? Nếu không thì tại sao con bé lại tự tử…

Mọi người bắt đầu đưa mắt về phía ông Lâm và rồi nhìn Kỳ Vy, ánh mắt hiện lên sự khinh thừơng và căm phẫn Kỳ Vy…

Kỳ Vy chẳng khác nào bị dồn vào chân từơng, thật sự không còn lối thoát, đôi mắt rứơm lệ, lòng muốn minh oan cho bản thân nhưng rõ biết không thể nói lại ông ta…

Chợt ông Lâm giơ tay lên, rõ muốn cho nó một tát tay, Kỳ Vy hỏan hồn to mắt, trong giây phút sợ hãi cực độ không còn ý thức được phải tránh cái tát tay đó…

Và rồi ông ta nhẫn tâm buông tay thật nhanh và nhắm thẳng vào má của Kỳ Vy, nó sợ hãi nhắm tịt mắt, nước mắt tuông xuống ướt hết đôi má…Mọi người xung quanh nín thở nhìn ông Lâm, không ai dám vào can thiệp, rõ nghĩ Kỳ Vy là kẽ đã gây ra chuyện này.

Một lúc sau, nó không cảm thấy gì cả, cái cảm giác ran rát và đau đớn không hề cảm nhận được. Phải chăng ông ta đã nghĩ lại và không đánh nó, ông ta chỉ dọa nó thôi sao..?

Nó cố mở mắt ra, thì thất thần nhìn thấy An Phong đã đưa tay ngăn ông ta lại, mọi người xung quanh lại đưa mắt nhìn chàng trai can đảm đó…

Riêng Việt Anh thì không tin vào mắt mình, hắn là ai ? Sao lại ra tay giúp Kỳ Vy, dù rằng mọi người thì chẳng ai dám làm gì nhưng hắn thì lại can đảm đứng ra đỡ cho Kỳ Vy…

- An Phong… - Nó khẽ gọi, tiếng nói như nấc từng tiếng

- Ông điên rồi à ? Một người đàn ông như ông mà lại ra tay đánh một cô gái yếu đuối như thế à? – An Phong liết mắt nhìn ông ta với anh mắt tức giận.

- Cậu là ai ? Tránh ra, không phải việc của cậu… - Ông ta cố rút tay lại trong bàn tay cứng như thép nguội của An Phong

- Tôi… là người yêu của cô ấy ! Thế như vậy tôi có quyền không cho người khác tổn hại cô ấy chứ ? – Nói rồi bỏ tay ông ta ra.

- An Phong… - Kỳ Vy nhíu mày nhìn chàng, chưa bao giờ nó nhìn thấy chàng nghiêm túc đến vậy.

Việt Anh lại một lần nữa choáng váng, cô ấy có bạn trai “ mới” lúc nào cơ chứ ? Không phải mình là bạn trai cô ấy sao ? Như thế là thế nào ? Hay cô ấy chỉ “ nhờ” hắn đóng giả ?

Kỳ Vy như từ cõi chết trở về, vội ôm lấy cổ An Phong, nó rất cần có ai đó che chở, thật sự rất cần…

Bà Lâm từ đầu đến cuối đã chứng kíên hết mọi việc nhưng bà không muốn nhúng tay vào hay khác hơn ra tay ngăn chồng mình lại, vì bà rõ biết tính của ông ta như thế nào…

Bà vội đi đến nhìn ông Lâm, ông đang thất thần nhìn cô gái, có vẻ như ông đã trách lầm cô ta sao ?

- Tôi nghĩ con bé không phải là lọai người như vậy đâu, ông đừng có suy đoán lung tung nữa - Nói rồi bà vội đi ra khỏi cổng căn biệt thự và vẫy tay đón ngay chiếc taxi để về nhà, bỏ mặc cho ông Lâm đứng đó tự ngẫm nghĩ về hành động vừa nãy.

Việt Anh thì như hóa đá khi nhìn Kỳ Vy ôm chặt người con trai khác, chuyện không thể giả vờ được, là thật sao ? Tại sao lại như vậy…

An Phong khẽ mỉm cười và vòng tay ôm chặt Kỳ Vy, trong lòng mang một niềm hạnh phúc khó tả. “Phải chi thời gian lúc này ngừng trôi, mãi mãi…”

Xa xa, một con người đứng cô độc phía sau đám đông,tóc mái xỏa xuống che một nửa khuông mặt điển trai lạnh lùng, trên người mặc chiếc áo vet trắng viền đen, khẽ nhếch môi mỉm cười, một nụ cười bí hiểm…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play