Kỳ Vy đang cố vùng vẫy trong tay hắn, cơ thể bị hắn khống chế, miệng thì bị hắn bịt lại, có la cũng không la nỗi…

Nhưng cái cảm giác lạnh buốt này rất rõ, tay hắn rất lạnh nhưng lại cảm thấy quen thuộc vô cùng…

Nhưng trong ánh mắt đó, nét mặt đó, hắn nhìn nó như óan trách nó:

- Ta không ngờ, nàng lại là con người như vậy. Tại sao ta lại cho nàng trở lại Hạ Giới làm gì cơ chứ ? Ta thật ngu ngốc vì đã tin nàng… Để rồi nàng xem ta như kẻ xa lạ….

Kỳ Vy bị hắn bụm chặt miệng, không thể nói. Nhíu mày nhìn hắn “ Cái tên này là ai vậy chứ ? Sao lại dám vào phòng mình thế này… Có bỏ tay ra không hả”

Đọc được ý nghĩ của Kỳ Vy, hắn nhìn nó cười đau khổ:

- Quả thật…nàng đã quên ta… Tại sao nàng lại như vậy…? Nàng thật tàn nhẫn, ta tin lầm nàng rồi…

Bà Hạ dưới nhà nấu đồ ăn thì chợt nghe tiếng la thất thanh của Kỳ Vy và còn nghe tiếng cửa đóng sầm lại . Bà hoảng hốt chạy lên phòng con gái, bỏ cả món ăn đang nấu nửa chừng…

Kỳ Vy nhìn hắn, không hiểu hắn nói gì, trong lòng luôn cố nhớ xem hắn là ai ? Nhưng điều nó suy nghĩ hiện tại là tại sao hắn vào được phòng nó, vào bằng cách nào ?? Cửa sổ nó đã khóa chặt rồi, cả chuột và gián còn vào không được thì làm sao một con người to lớn như thế này có thể chui lọt cơ chứ ?

Bỗng có tiếng gõ cửa liên hồi, tên con trai vội ý thức được có người, chợt từ từ tan biến mất lúc nào mà Kỳ Vy cũng không hay biết, vì khi nghe có tiếng gõ cửa, nó đã để ý đến người gõ cửa bên ngòai và cố gắng cầu cứu.

Gõ mãi không thấy con gái mở cửa, bà Hạ mở cửa ra thì thấy Kỳ Vy đang nằm dưới đất, trong lúc này Kỳ Vy mới nhận thức được tên con trai đó đã biến mất từ lúc nào… Trong lòng cảm thấy rất sợ hãi, nghĩ rằng mình đã gặp ma…

Bà Hạ chạy đến đỡ con gái đứng dậy, lo lắng nhìn Kỳ Vỳ:

- Con sao vậy, có chuyện gì sao ? Sao con lại nằm dưới đất vậy…?

- Con… - Kỳ Vy vẫn chưa tin vào những gì vừa xảy ra nhưng nó cố bình tĩnh lại, để mẹ khỏi lo lắng - Dạ, không có mẹ, tại con vừa vào phòng thì bất ngờ có một con gián bay hứơng thẳng vào mặt con, con sợ quá không phản ứng kịp nên bị ngã …

- Con làm mẹ giật cả mình! Chắc con đóng cửa không kỷ nên gián vào phòng con… Lần sau trước khi ra khỏi phòng con nhớ đóng kỷ cửa lại… - Bà Hạ mỉm cười nhìn nó, rồi vội sực nhớ - Ôi trời, mẹ đang nấu đồ ăn. – Bà vội chạy xuống nhà. Kỳ Vy nhìn mẹ mỉm cười, bây giờ nó cảm thấy rất thương mẹ, thương rất rất nhiều.

Nó ở lại, đóng cửa phòng lại. Thì sực nhớ ra tên con trai lúc nãy, khẽ rùng mình, chắc nó gặp phải ma rồi. Chứ làm sao một con người lại có thể vào phòng của nó một cách bí hiểm như vậy được, điều đáng sợ nhất là lúc mẹ của nó gõ cửa, thì hắn biến mất lúc nào không hay…

Nhưng nói gì thì nói, nghĩ đến hắn, nếu là ma thì nó cũng sợ thật. Nhưng chẳng hiểu sao nó không cảm thấy sợ cho lắm, cảm giác hắn rất quen thuộc. Hay là nó và hắn quen biết nhau từ kiếp trước? Rồi kiếp này hắn là ma rồi đến tìm nó ?

Chẳng muốn nghĩ thêm, nó vội tắt đèn rồi lên giừơng ngủ. Miệng thì đọc mấy câu kinh phật, mong rằng “ con ma” đó không làm phiền mình nữa, nó đắp chăn kín người, nó cứ đọc cho đến khi ngủ lúc nào cũng không biết.

Trong giấc mơ, nó mơ thấy một nam nhân tóc dài cùng với gương mặt rất đẹp, mặc một bộ trang phục kỳ lạ…Ở một Hồ Sen rất rộng lớn, đứng cách nó rất xa nhưng đủ để nó nhìn thấy gương mặt đó. Cả hai đang đứng trên cây cầu bằng ngọc cẩm thạch đẹp tuyệt trần, vẫn ánh mắt buồn đó nhìn nó, một gương mặt lạnh giá…

Chợt nam nhân ấy xoay lưng lại và đi. Nó cố gào thét và chạy theo gọi tên nam nhân đó trong giấc mơ:

- An Phong… - Nó cố chạy, nhưng không hiểu sao nó đã chạy nhanh hết sức bình sinh nhưng sao khỏang cách giữa nó và nam nhân ấy vẫn luôn giữ nguyên như thế…

- An Phonggggggggggggg - Kỳ Vy bật dậy, mổ hôi nhễ nhãi. Cố định thần lại, trời đã sáng, từng tia nắng mặt trời đang chiếu thẳng vào căn phòng của nó. Đã 8h sáng, ánh mắt thất thần nhìn thẳng vào bức từơng lạnh giá trước mặt, lòng nghĩ đến giấc mơ kỳ lạ kia.... Sực nhớ đến cái tên lúc nó gọi mớ:

- An Phong ? Sao mình lại gọi cái tên này…? Nhưng…nó quen quá…

Bổng chốc từng dòng ký ức tuông về như một dòng thác không điểm dừng, những dòng ký ức lúc nó vẫn còn là một linh hồn - một vị Thái Tử Phi của Thiên Giới…

Đầu nó bắt đầu cảm thấy đau nhói, rồi đến lòng ngực đau đến nỗi cảm giác cơ thể như muốn tan ra. Nó ngã xuống giừơng nằm quằn quại, hai tay ôm lấy đầu:

- An Phong – nó khẽ gọi- Mình…mình…nhớ ra rồi…Tên con trai hôm qua…chính là…anh ấy…

Trong lòng Kỳ Vy phút chốc cảm thấy giận bản thân vì đã coi An Phong như người xa lạ…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play