- Khánh! đi căn tin hok?

- Thui! Kim đi đi, mình đọc xong cái này đã

- Dẹp dẹp hết! đi thui

Nó quàng tay lôi Khánh đi, với nó, Khánh vừa là người bạn thân thiết, vừa là người anh. Nhớ lại 7 Năm trước

- Ê, trả lại cho tui, của tui mà!!! – một con nhóc nước mắt đầm đìa

- Của mày à! Tao hok trả đó, làm gì tao? – thằng nhóc này bự con ghê

- Huhu! Trả cho tui…trả đây

- Trả nè! – thằng nhóc to con xô con bé ngã chóng quèo

- Trả cây kẹo laj cho bạn ấy! – một giọng con nít nhưng lạnh lùng vang lên

- Huh? Tao đánh mày bây giờ. Mày binh nó hả? zậy thì tao đánh mày lun

Thằng nhóc to con nhào zô đánh thằng bé mới đến. nhưng ai ngờ rằng thằng nhóc có dáng vẻ nhỏ nhắn thế kia lại mạnh kinh khủng. phải rùi, người ta tập võ từ năm 5 tủi oỳ mà

- Kẹo của bạn nè! – tên nhóc đưa con bé

- Hix hix! Cám ơn nha

Vậy là từ đó hai đứa quen nhau. Nó chính là con bé bị cướp mất cái kẹo còn Khánh là anh hùng đã giành lại cây kẹo cho nó, cậu bé nhỏ thó ngày nào giờ trở thành một anh chàng đẹp trai cao lớn mạnh khoẻ, lắm tài nhưng hok coá tật, khiến nhìu cô mơ mộng. còn con bé íu ớt kia cũng trở thành một cô bé hết sức dễ thương nhưng thương hok dễ chút nào.Trở lại thực tại nào! Nhìn nó kìa! Một bên quàng tay Khánh, một bên quàng tay Vân, nhìn y như hai vợ chồng với một đứa con…hehe

- Ngoam…ngoam…ngoam… hiiiiiiiii no oỳ, hai người lên sau nha! Tui lên trước coi tụi nó coá phá phách gì hok!!! – nó nhanh chóng phóng khỏi cái ghế

Khánh nhìn theo nó mà ánh mắt buồn vời vợi, nhưng đâu biết cũng có người nhìn cậu bằng ánh mắt như thế…

Reng…reng…reng…

Chuông đổ chùa xa… hehe! Nhầm! chuông đổ trường xa… cả lớp hồi hộp chờ đợi một cái gì đó ở cửa…

“thầy hay cô zậy ta???”

“hok bít dễ hok trời???”

“Hi vọng cô nào xinh xinh trẻ trẻ dễ dễ…”

Đó là một số trong mấy chục ngàn câu hỏi trong đầu mí đứa lớp 11A

Kia rùi! Một bóng trắng đen bước zô… bít ai hok?

Kia rùi! Một bóng trắng đen bước zô… bít ai hok? Thằng nhóc to gan chạy xe trong sân trường đấy! ôi mẹ ơi! Chuyện gì đã xảy ra? “anh đẹp chai” là thầy giáo mới à? Hok thể nào, hok thể nào, ổng còn trẻ thế kia mà, nhìn chưa đầy hai mươi tủi nữa là. Ông thầy mới bước zô lớp làm nó ngỡ ngàng và mấy đứa con gái trong lớp xịt máu mủi… nó đơ người ra…”oh! No! không phải chứ?” nó vuốt mặt đau khổ.

- Huýt…huýt…. Thầy mới đẹp trai quá há há

- Phải thầy hok zậy chời, nhìn trẻ quá zạ???

- Ôi! Manly baby! Ai đó hãy nói là tui chưa iu đi! Tui chưa có ghệ phải hok ta?? Ui, anh iu, làm bạn trai em nhá!!!

- Má ui! Thầy đẹp trai zầy sao em học được???

- Hixhix! Tuyệt vời! handsome No.1

- Ôi! Sao mà hạnh phúc thế hok bít! Hai hotboy của trường đều tập trung zô lớp này, giờ lại thêm ông thầy đẹp hơn cả thiên thần! ôi ôi!

Mí đứa con gái trơ mắt nhái ra nhìn. Ông thầy mỉm cười một cái tụi nó mún nhập viện hết!

- Chào cả lớp! tui sẽ là chủ nhiệm mới của lớp trong 6 tháng, hoặc hơn… tui mới ra trường nên khi dạy có gì sai sót mí em bỏ qua nhá!

- Thầy ui!!!!!!!! Thầy nhiu tủi rùi!!!

- Sao thầy trẻ quá zạ?????

- Mặt thầy baby quá!!!!!!!!!

- Hì! Năm nay tui 20.

- Cái gì????? Thầy nói thiệt đi! 20 tủi thì mới học đại học hà thầy ơi!!

- Oh! Năm 17 tủi tui học đại học.

- Hả?????? vậy là cái đầu thầy đen thui lun hả thầy?????

- ??????????

Ý tụi nó nói đầu ổng nhìu chất xám!! Chất xám màu xám đúng hok? Nhưng ổng học như quỷ zậy chắc ổng luyện tới đỉnh oỳ! chất xám => đen

Ông thầy nhìn một lược cả lớp rùi dừng ánh mắt lại chỗ nó. Nó cúi gầm xuống nhưng ổng zẫn thấy như thường. ổng cười một cái làm nó đứng tim. Kì này chắc môn toán nó từ 9.5 rớt xuống 5.9 quá. huhu

- Ban cán bộ lớp của chúng ta gồm những bạn nào????? - ổng hỏi rất ư là dịu dàng, âm thanh trong trẻo.

Tức thì Hà đứng lên…giới thịu

- Dạ thưa thầy, lớp trưởng là bạn Khánh… mời Khánh đứng lên cho thầy thấy mặt…

Khánh đứng lên, khuôn mặt thiên thần vẫn lạnh lùng như dường như càng trở nên khó chịu hơn khi thấy ông thầy nhìn nó cười.

- Lớp phó học tập là bạn Vân! – con bé tiếp tục nghiệp vụ MC

Vân đứng lên gật đầu chào cười tươi.

- Lớp phó văn thể là Linh, Lớp phó lao động là Nam…

Con nhóc típ tục diễn thuyết nào là tổ trưởng, tổ phó, bí thư, phó bí thư, thư viện… búa lua xua.

- Và cuối cùng là hội trưởng hội học sinh của toàn trường…bạn Kim!

Nó giật mình khi nghe nhắc tới tên nó, hắn lôi nó đứng dậy ra mắt nhưng bị lãnh ngay một cái bốp lên đầu

- Làm gì zậy hả????

- Thầy kiu đứng lên kà! Con khùng, làm gì đơ ra zạ?

- Em nào là hội trưởng hội học sinh? - ổng nhướng mắt làm bộ ngây thơ hok bít.

Nó đứng lên nhưng hok dám nhìn ổng. hok bít ổng làm gì mà mí đứa con gái trong lớp lấy khắn giấy chậm mũi quá trời. kì này nó chết chắc. hixx hix, cứ ngỡ ổng là học sinh nên nó lỡ… kí đầu ổng… tiu thiệt oỳ!!!

- Thầy nghe nói lớp này là lớp chuẩn, toàn học sinh giỏi hok phải hok?

Hok ai nói gì! Lúc trước thì đúng là zậy. lớp toàn học sinh giỏi hok hà. Nhưng bi h coá thêm hắn. người gì đâu mà học hành tệ hệ, chỉ giỏi được môn thể dục…

- Lớp mình ai học giỏi nhất?

- Dạ! em nói cho thầy! – pà Trinh tự nhiên bữa nay cũng ngứa mỏ - Hạng nhất là lớp trưởng Khánh, hạng nhì là Kim và Vân, hạng tư là Minh….

- Oh! Dàn ban cán bộ lớp mình giỏi quá nhỉ? - ổng lại cười – hội trưởng lớp mình tên Kim phải hok nhỉ? - ổng nhìn nó cười gian

- Dạ!

- Đúng là thầy hịu trưởng bít nhìn người! - ổng cười gian như thế chắc là hok tốt đẹp gì rùi

Nó đang ngồi ngán ngẩm thì hai ông hồi sáng khìu nó

- Ê pà Kim! Sao tui thấy ông thầy quen quen! – Cường hỏi

- Đúng oỳ đó! Hình như hồi sáng… - thằng Lâm ngập ngừng

- Hoiiiii! Thằng nhỏ chạy xe trong sân trường đó! – nó xịu xuống

- Hả????? trời! chết pà rùi! Hồi sáng bà còn đánh ổng nữa nà! Kì này bà chết chắc – hai thằng đó hok thương xót cho con bạn thì thui, lại còn thêm dầu vô lửa.

Sau hai tiết làm quen, ổng cho cả lớp về sớm, nó mệt mỏi bước ra. Khánh cũng bước nhanh theo nó. Tất nhiên theo sau là Vân rùi.

- Này! Kim, cậu sao thế??????

- Hok coá gì! Chỉ xui chút thui.

- Tớ…tớ…thấy…khi nãy…thầy nhìn cậu…rùi cười rất lạ…

- Hix hix, kì này tới tiu oỳ! hồi sáng ổng chạy xe zô sân trường, nhìn ổng tớ cứ tưởng là học sinh nên kiu lại, lập biên bản và lỡ…cốc đầu ổng, kì này tiu chắc oỳ! huhu

- Hả??????? mày…mày uýnh ổng hả?

Nó đau khổ gật đầu đáp lời con bạn. Khánh không nói gì. Chỉ im lặng đi bên nó

- Ê! Hum qua tao nghe nói mày với thằng Hoàng khiêu vũ sau sân trường hả? – Vân cười gian, Khánh tự nhiên sựng lại nhìn nó

- Khiêu vũ con khỉ! Nhắc tới là tao bực oỳ. thằng chết bầm đó tự nhiên quăng nguyên con giun zô chân tao…

- À!!!! Hèn chi…

- Cậu vẫn còn phải đi giám sát tên đó à? – Khánh nhìn nó

- Uk! Hic, còn hơn một tuần nữa. mà kệ dù gì thì ăn híp hắn cũng vui. Hehe

- Hok nên đi với hắn thường… - Khánh tự nhiên ngập ngừng làm nó hok hỉu

- Tại sao????? Nhiệm vụ của tớ mà?

- Tớ không thích!

Khánh buông lại một câu rùi đi thẳng, nó đơ cái mặt ra hok hỉu gì hết.

- Ê mậy! ông Khánh ổng bị gì zạ? – nó hỏi con bạn

- Mày hok hỉu hay làm bộ hok hỉu? hừ! mà níu mày hok hỉu thì đừng cố hỉu chi cho mệt! – Vân nói rùi cũng bỏ đi lun, để lại nó đơ như cây cơ.

Nó lủi thủi vô nhà, hum nay đúng là một ngày mệt mỏi

- AAAAA Hai zìa rùi!!!!!!!!! – tiểu Thiên thần bay ra

- Ờ! Mẹ đi làm rùi hả Lâm?

- Dạ! mẹ đi oỳ! Hai, Hai thấy con siêu nhân này đẹp hok???????

- Ở đâu ra zậy?

- Của anh Hai…à không, anh Khánh mua cho Lâm

- Sao Lâm lại hay vòi vĩnh quá zậy hả???? Hai đã dặn bao nhiu lần rùi??? Sao mà Lâm lì quá zạ????????

- Hixhix Lâm đâu coá đòi đâu. Tại anh Khánh mua cho chứ bộ. hix hix

Vậy là nó xìu liền. mỗi lần có chuyện, bé Lâm lại chơi chiu nước mắt cá sấu, nó phải chịu thua

- Thui thui, nín đi Hai thương.

Hai giờ chìu nó lang thang trên đường. nó đi tìm việc làm. Nó không đến quán cũ làm nữa, nó mà làm ở đó thế nào tên trời đánh đó cũng tới quậy nữa cho xem, đành kiếm việc khác vậy. nó đang đi ngon lành trên lề thì một ông nào đó mắt mũi để nhầm chỗ chạy xẹt qua lấn nó, làm nó hụt chân té xuống lề đường. kết quả của cú ngã đẹp mắt là nó bị trật chân, không thể đi được. ông kia vô tâm phải nói! ổng hok thèm nhìn con nhỏ lại một lần mà chạy lun. Đúng là đồ gì đâu!

Hắn đang dạo phố cùng mí em thì chứng kiến toàn bộ sự việc. tức thì tự nhiên bên vai trái hắn thấy nặng nặng, AAA ác quỷ xuất hiện với cái đầu có sừng và cây đinh ba trên tay, ác quỷ nói

- Mặc xác con đó! Nó dám uýnh cậu, cậu đừng có mà giúp nó! Đi chơi típ đi!

- Hừ! ai mà thèm giúp con đó chứ! – hắn lầm bầm, tức thì nghe bên vai phải có cái gì đó

- Tên ác quỷ xấu xa kia????? Dám xúi chủ nhân làm chuyện thất đức à?? – thì ra là Thiên thần, có đôi cánh nhỏ và cái vòng bạc trên đầu

- Ê ê con kia, đừng tưởng mình là thiên thần thì mún nói gì nói nha! Ta chỉa cho một cái đi đầu thai hok kịp bii giờ!!!!! – ác quỷ đe doạ

- Tui hok cãi nhau với ông! Cậu chủ, mau lại giúp cô ấy đi! Con người ta tội nghiệp thấy mồ… bị trật chân sao đi được…với lại hok ai giúp thì làm sao cô ấy về nhà, làm sao cố ấy đi học…dù gì cũng là bạn chung lớp mà…

- Chung lớp cái giề??? Chung lớp mà tối ngày ăn híp cậu chủ. Không giúp!

- Giúp!

- Không giúp!

- Giúp!

- IM HẾT COI!!!!!! – hắn la lên, làm mí nhỏ bồ hết hồn

- Đó ông làm cậu chủ giận rùi đó! – Thiên thần quạo lên

- Mi mới là người làm câu chủ quạo đó! Con vịt kia! Biến đi! Dám ngăn cản í đồ của ta hả? (í đồ xấu xa… ác quỷ luôn xúi giục hắn làm việc xấu, cũng nhờ ác quỷ tư vấn mà hắn trời thành đại ka siêu quậy đấy)

Tức thì ác quỷ nhảy qua đạp Thiên thần lọt xuống đất, do không phòng thủ kịp thời nên Thiên Thần đành trỡ về…cõi trên

- Này cậu chủ, đi chơi típ đi, hok được cú con điên đó, hãy nhớ lại đi, nó uýnh, nó ****, nó còn bắt lụm rác! Kinh khủng! bỏ cho nó chết!

- Bộp! – hắn đập tay lên vai khiến con ác quỷ xẹp lép… và biến mất – lèm bèm lèm bèm hoài, ác quỷ gì mà nhìu chuyện thấy sợ

Rùi hắn bước tới chỗ nó, không quên mí con bồ

- Về trước hết đi mấy cưng!

Hắn đứng trước mặt nó, cười đều

- Oh! Con gì vầy nè!

- Mi là con gì thì ta là con đó! Đồ điên, biến đi cho không khí trong lành – nó đốp chát lại liền

- Mới nói có một câu mà đã nói lại cả chục câu! Đúng là…

- Là gì kệ tui! Biến đi! Ngứa mắt quá!!!!!!!!!

- Axxxxxxxxx! Xem ra chân cô chưa gãy lặt lìa ra nhỉ????

- Chân tui chưa bị gãy anh buồn lắm chứ gì??

- Uk! Buồn thật đấy. haha, để tui xem cô về bằng cách nào!

Tức thì nó nhìn tên đó như mún ăn tươi nuốt sống

- Về bằng cách nào là việc của tui!!!!!!! Biến!

- Hô hô hô!(giọng cười của ông già nôen) đường này của cô à! Mắc mớ gì tui phải biến. xem ra cô chỉ có thể ngồi một chỗ thế này thui. Haha, cứ ngồi như thế này đi, nhìn dễ thương lém… rùi tới tối…nói cho cô bít, cái đường này vào ban đêm thì mấy băng đảng du côn nhìu vô số kể, thêm mấy thằng hút chích nữa… rùi tới 12 h đêm thì… hok coá ai nữa hết, coá cái khác…

Nó nghe hắn nói mà rởn da gà. Đúng là cái đoạn đường này vắng thiệt, lại xa nhà của nó nữa, làm sao bi giờ…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play