-mama uj,chiều nay mama và papa tới nhà hàng Quý Suốt nha,con đợi pama ở đó-nó
-có chuyện gì mà hum nay con lại bảo pama đến nhà hàng vậy?mama nó tò mò
-pama cứ tới tồi con sẽ thưa chuyện ạk,con cúp máy đây.tút.tút...-nó
-ơ này..con pé này thật là chưa nói xong đã tắt xong rùi,ko biết có chuyện gì nữa đây!
Tại nhà hắn:mama hắn đang cắt tỉa hoa trong vườn,mama hắn là người đặc biệt thích hoa được kái giống nó,điện thoại hắn kêu lên từng hồi chuông
-con zaj ju quý,con gọi mama có chuyện gì vậy?mama hắn
-tối nay pama tới nhà hàng Quý Suốt đi,con sẽ chờ pama ở đó-hắn
-ừa mà hum nay là ngày gì nhỉ?sinh nhật con thì ko phải,sinh nhật pama thì càng ko,con định mở tiệc gì àk?mama hắn hỏi khi bất ngờ thấy cu cậu bảo tới nhà hàng mum mọi khi có kéo hắn vứt lên bao tải hắn cũng ko chịu đi,hắn nói muốn mum cơn do tự nay mama nấu mà
-mama cứ tới đi ạk-hắn
-ừkm vậy được rồi,mấy giờ vậy con ju?mama hắn.
-7h ạk-hắn
-ừkm được rồi để mama gọi bảo papa con-mama hắn
-vâng con chào mama-hắn
-chào con ju-mama hắn cúp máy mà cứ đứng ngẩn tò te,bà nghĩ:''sao hum nay thằng pé lạ vậy nhỉ,mời pama đi mum nhà hàng đã vậy còn nói chuyện với mình ko phải bằng kái giọng lạnh lùng như mọi khi.mà thôi,phải gọi điện cho anh xã kái đã''-bà rút điện thoại gọ ngay cho chồng
7h tại nhà hàng Quý Suốt:pama nó tới thấy pama hắn ở đó,cả 2 gia đình đều bất ngờ vì chính 2đứa con họ đã mời cả 2 gia đình cùng tới đây đã vậy trên bàn ăn còn được sửa soạn đầy đủ thức ăn mới lạ chứ
-dạ,hôm nay con mời pama và cô chú tới đây là muốn nói chuyện của cháu và Thiên Anh ạk-hắn
-chuyện của 2đứa sao?papa nó
-vâng sau một thời gian tìn hiểu chúng cháu nghĩ đã tới lúc đưa ra quyết định,dù chúng cháu có quyết định như thế nào thì cả 2 bên gia đình đều tôn trọng chứ ạk?nó
-đúng vậy,các cháu cứ nói đi,dù quyết định như thế nào thì cô chú và pama cháu cũng tôn trọng mà-papa hắn
-pa,ma,cô chú,bọn cháu ko thể làm theo mong muốn của mọ người được ạk-hắn
-tại sao vậy?papa nó phản ứng mạnh mẽ
-anh,cứ bình tĩnh nghe đã,các cháu ko thể đến với nhau được sao?mama nó tới trấn an papa và quay sang bọn nó nói với ánh mắt buồn
-bởi vì..vì...nó ấp úng khiến pama hắn sốt ruột
-cháu cứ nói đi-papa hắn
-bởi vì..CHÚNG CON ĐÃ JU NHAU TỪ LÂU RỒI ẠK!cả 2 cùng đồng thanh
-CÁI GÌ?lần này cả 4 cùng đồng thanh trố mắt nhìn nhau
-đúng vậy ạk,vì chúng con ju nhau lâu rồi nên ko thể làm theo ý pama và cô chú là tìn hiểu về nhau thêm nữa-hắn cười nhìn nó
-haha..vậy là tốt quá rồi-papa hắn cười lớn
-vậy là ko có gì phải lo nghĩ nữa rồi vậy là các con có thể thực hiện được ước nguyện của 2ông già này rồi-papa nó
-các con làm mama hết hồn,lại còn đùa được nữa-mama nó thở phào
-làm mama cứ tưởng các con ko có tình cảm với nhau nhưng như thế này thì tốt rồi-mama hắn
-dạ thực ra chúng con học cùng lớp và có tình cảm vơí nhau từ lâu nhưng ko dám gần đây bọn con mới biết tình cảm của đối phương nên chúng con quyết định từ nay sẽ trở thành một cặp,con mong pama và 2bác ủng hộ ạk-nó
-ủa,sao mọi người ko ai nói gì hết zậy?mọi người ko thích ahk?hắn hỏi khi thấy mắt ai cũng trố tròn nhìn 2đứa nó như sinh vật lạ
-ah ha,ko phải thực ra hơn ai hết pama đều vui cho các con,vì quá bất ngờ nên vậy thôi,phải ko chị-mama hắn
-àk dạ,đúng đó em cũng thấy vui quá nên hổng có nói được gì hết ák-mama nó vẫn như ko tin
-haha..giờ chúng ta ko còn lo lắng điều gì nữa,chọ ngày đính hôn đi thôi-papa hắn
-vâng cũng phải chọn ngày đi thôi chứ anh xui-papa nó
-đúg vậy chúng ta phải mau chọn ngày lành thôi,đính hôn trong năm nay rồi đợi khi bọn tre ra trường rồi cưới-mama hắn
-chị nói vậy phải đó,mà chúng ta vừa dùng bữa vừa bàn bạc,các con cũng vào đây đi hôm nay đúng là ngày đại hỉ mà-mama nó hí hửng
Mọi người cùng mum trong tâm trạng vui vẻ và bắt đầu bàn về chuyện đính hôn của 2đứa,nó và hắn thì khỏi nói mừng lắm lun đoá,mọi người nói chuyện rôm rả tiếng cười vẫn tiếp tục vang lên,ai ai cũng cười thật mãn nguyện mà ko hay biết rằng sắp tới cặp đôi Khánh Phong-Thiên Anh sẽ phải đôí mặt với một trở ngại rất lớn,cuộc sống ko phải là một con đường trải thảm đỏ và chứa đầy hoa hồng mà ai ai cũng phải trải qua những khó khăn thử thách để tìm tới bến bờ hạnh phúc,liệu nó và hắn sẽ vượt qua những khó khăn đó như thế nào???mọi người tiếp tục dõi theo bước chân của họ nha!
Tại ngôi biệt thự ở bang California_Mỹ:1cô gái đang hướng đôi mắt buồn nhìn ra cửa sổ cô nhớ về những ngày tháng còn ở Việt Nam,nhớ về những kỉ niệm bên người đó đôi lúc cô lại nở nụ cười rồi khi trở về với hiện thực cô lại thấy buồn,gần 2năm qua cô ko hề quên người ấy những kí ức vẫn hiện về rõ mồn một như mới hum qua ngày ngày cô gặm nhấm nỗi buồn rồi lại trách người đó quá vô tình,cô hận người đó nhưng cô lại ju người đó rất nhiều.Đúng,đó chính là Hà Vân,cô đang nhớ về Phong_người cô đã ju và bị chính người ju mình phản bội,hắn đã nói với cô những điều mà có chít đi sống lại cô cũng ko thể tin được cô ko ngờ những ngày tháng bên nhau đối với hắn đó chỉ là giả tạo,chỉ là một trò chơi và khi đã game over thì tất cả mọi thứ tan biến hết,tất cả những kỉ niệm cũng bị gió cuốn bay đi hết nhưng đối với cô tất cả chưa bao giờ phai nhạt...
-RRR..rr..rrr-chuông điện thoại quen thuộc vang lên,bài hát ''Sick enough to die''(tức chưa đủ để chít,từ khi chia tay với Phong Hà Vân đã đặt bài nhạc chuông này)
-alô-Hà Vân
-mày àk,tao Quyên đây-Quyên là bạn thân của Hà Vân khi còn ở Việt Nam
-ừkm có chuyện gì ko?Hà Vân
-sax..cái con nj` bạn bè lâu lắm ko thấy mày liên lạc nên gọi zờ mày lại hỏi có chuyện gì ko,sao mày ko hỏi tao là ai luôn đi-Quyên giận
-hxhx..xin lỗi mày,tại tao đang bùn chuyện linh tinh ý mà-Hà Vân
-lần nào gọi cũng thấy mày buồn hít,tao hỏi thật mày vẫn chưa quên được Phong àk?Quyên
-ừkm,tao cũng chán lắm nhưng mày biết đấy càng cố quên thì càng nhớ-Hà Vân
-mày nói vậy thì tao đỡ phải nghĩ rồi;có tin sốt dẻo đây đảm bảo ko hay ko lấy xiền-Quyên
-có chuyện gì mày nói nhanh đi tao đang bận chút-Hà Vân nói khi thấy mama cô về
-uj khổ kái thân tui,mất công đi tìm hiểu bao nhiêu lâu nay zờ có kết quả thì mày lại thờ ơ,có chuyện này liên quan tới Phong đó-Quyên
-cái gi?liên quan tới Phong sao?mà thôi mày đừng nhắc tới con người giả dối đó nữa,giờ tao ko quan tâm tới hắn nữa giờ tao sẽ quên hắn và bắt đầu một cuộc sống mới-Hà Vân
-uj zời ạk,tao biết mày nói vậy thui chứ tao biết mày ko quên được ổng đâu nếu quên được thì mày đã quên từ lâu rồi sao phải chờ đến 2năm sau để cố gắng chứ,mày hiểu làm Phong rồi thực ra Phong ju mày thật lòng nhưng vì pama Phong cấm đoán ko được ju mày nên Phong mới bắt buộc phải làm vậy thui-Quyên
-CÁI GÌ?mày nói thật ko?nhưng sao 2bác lại cấm tao ju Phong chứ?Hà Vân
-hình như gia đình mày và gia đình Hà Vân có khúc mắc gì đó tao ko rõ lắm-Quyên
-mày hỏi chuyện này ở đâu vậy?Hà Vân
-thật ra hum Phong nói chia tay tao cũng có mặt lúc đó tao đi ngang qua,tao thấy mày khóc chạy đi và Phong thì khuỵ xuống dưới mưa,hình như Phong còn khóc nữa đó,sau nghe mày nói chuyện tao mới hiểu rồi mày nhanh chóng qua Mỹ,tao ko dám nói cho mày biết chuyện đó vì tao sợ linh cảm của tao ko đúng,chứng kiến mọi việc tao ko tin Phong là người như vậy nên tao đã ngầm cho người tìm hiểu nhưng mãi cũng ko điều tra được gì cả,hum nay tao qua nhà dì chơi,dì tao là trợ lý riêng của mama Phong,có một hum dì tao và mama Phong nói chuyện lại nói đến chuyện này,tao vừa nghe chuyện gọi ngay cho mày nè-Quyên
-hoá ra chuyện là như vậy sao?sao Phong ko nói với tao?vậy mà tao ko biết còn trách Phong nữa,tao đã sai rồi mày àk.huhuhu-Hà Vân
-mày đừng bùn bây giờ mày thử hỏi pama mày xem giữa 2gia đình đã xảy ra chuyện gì rồi từ từ tìm cách giải quyết,khi mày qua Mỹ thì Phong cũng chuyển trường cũng Huy từ đó tao ko nghe tin tức gì về Phong nữa nhưng tao tin Phong chưa quên được mày đâu-Quyên
-ừkm,cảm ơn mày,may mà có mày nếu ko tao cứ mãi ôm nỗi buồn rùi nghĩ mình đang bị phản bội.hxhx..-Hà Vân sụt sịt
-bạn bè mà,từ nay mày đừng buồn nữa nhé nhìn mày buồn tao ko đành lòng,có gì hãy gọ cho tao rùi bọn mình cùng tìm cách giải quyết-Quyên
-ừk,mama tao vừa về giờ tao đi hỏi mama có gì tao gọi cho mày sau nhé-Hà Vân
-ok.bb!
Tắt máy đi Hà Vân gạt ngững dòng nước mắt nghẹn ngào,cô hít một hơi lấy lại bình tĩnh rồi đi xuống
-cốc.cốc...
-ai đó?tiếng một người phụ nữ vọng ra từ bên trong
-con Hà Vân ạk!
-con vào đi-mama Hà Vân
-mama con có chuyện muốn hỏi mama được ko ạk?Hà Vân
-được,con hỏi đi-mama Hà Vân
-mama có biết tập đoàn đá quý Lê Khánh ko ạk?Hà Vân
-sao?sao tự nhiên con lại hỏi vậy?mama Hà Vân
-mama cứ trả lời con đi đã-Hà Vân sốt sắng
-ko những biết mà còn có mối thù ko đội trời chung nữa kìa-mama Hà Vân
-mối thù?có chuyện gì vậy?mama kể con nghe đi-Hà Vân
-ngày trước papa con và chủ tịch tập đoàn ấy có những xung đột trong giới kinh doanh,các công ty hợp tác với chúng ta đều bị ông ta cướp hết nếu ko vì ông ta thì tập đoàn của chúng ta còn lớn mạnh hơn gấp nhiều lần-mama Hà Vân cố tình nói trong bức xúc để che đậy một sự thật bên trong,bà ko muốn đứa con bà thất vọng về người cha của nó
-nhưng cũg có thể là có sự hiể lầm mà-Hà Vân
-cái gì?từ bao giờ con lại đi bênh vực người ngoài như vậy hả?ko có sự hiểu lầm gì ở đây,pama ko bao giờ quên mối thù này-mama Hà Vân
-dạ chỉ là con nghĩ vậy thôi mà-Hà Vân
-mà sao bỗng dưng con lại hỏi về cái tập đoàn ấy vậy?nếu là giao du với người nhà đó thì mama cấm nghe chưa?mama Hà Vân nghi ngờ
-con nghe người ta nói nên con hỏi cho biết thôi mà,con lêm phòng đây ạk! Hà Vân quay đi nước mắt rơi,tay cô nắm chặt thật cay đắng biết bao khi 2gia đình có thù oán riêng mà lại khiến cô và Phong phải cách xa nhau,cô đã rất hận khi nghĩ Phong là người đã lừa dối cô,cô đã khóc hết nước mắt trái tim cô như đóng băng ngày nào cô cũng tới lớp với khuôn mặt buồn bã,ai cũng nghĩ cô bị trầm cảm nhưng họ nào có hiểu nỗi đau cô đang phải gánh chịu làm sao có thể quên ngày tháng bên nhau trong phút chốc được chứ nhưng giờ mọi chuyện đã rõ Phong ko phải là kẻ phản bội,Phong ju cô thật lòng chắc hẳn Phong cũng đau khổ như cô bây giờ,điều đó làm trái tim cô ấm lại nhưng cô ko lắng rằng nỗi đau đó sẽ được nhân lên khi bị gia đình phản đối.Không,cô ko chấp nhận đó chỉ là chuyện của người lớn nếu bắt đời sau phải gánh chịu thì thật là bất công,cô quyết định sẽ quay trở về Việt Nam để tìm lại hạnh phúc của mình,đúng bây giờ chưa muộn để cô tìm lại tình ju đã đánh mất,phải chi trước đây cô đã quá vội vàng giờ thì cô đã chín chắn hơn một ngày nào đó 2gia đình sẽ giải quyết được những khúc mắc và xung đột này,ko có chuyện gì là ko thể giải quyết được,cô tin mình sẽ làm được...
Thời gian này nó và hắn ngày nào cxng quấn quýt bên nhau,nó cùng hắn,Huy và Linh Linh đi chơi hít chỗ này tới chỗ khác cảm giác thật vui và hạnh phúc khi bên người mình ju,bên những người bạn tốt,bây giờ hắn và nó cũng chuyển cách xưng hô anh_em cho tình củm mà,thỉnh thoảng Hưng vẫn làm phiền nó hắn ko hề ghen tuông vớ vẩn mà luôn bên nó cùng tìm cách giải quyết,những cô nàng tiểu thư chân dài vẫn lẽo đẽo bám theo hắn nhưng hắn ko thèm quan tâm luôn lạnh lùng với mọi người chỉ riêng khi bên nó hắn mới cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ thui,mỗi khi đi đâu với hắn là tụi con gái lại chạy tới vây xung quanh hắn nào là chụp ảnh,nào là xin njkname,xin số điện thoại....mỗi khi như vậy nó liền chạy tới nắm tay hắn và vỗ ngực công bố:tui là vị hôn thê của anh ấy!nó chỉ cần nói vậy là mấy đứa con gái lại thất vọng tràn trề tự động bỏ đi lúc nào ko biết,đôi khi giữa 2đứa lại xảy ra chiến tranh lạnh,giận hờn vì những chuyện ko đâu chẳng đứa nào chịu nhị đứa nào nhưng rồi sau lại làm lành rồi lại cười đùa vui vẻ,nó hay bắt nạt hắn lắm nhưng hắn toàn nhịn thui hắn chiều người ju lém,tình ju là vậy đấy có những cung bậc cảm xúc khác nhau cho người ta cảm giác ju và được ju_đó là niềm hạnh phúc lớn nhất của con người
Hum nay tụi nó hẹn nhau qua nhà hắn đập phá một bữa,pama hắn và pama nó sau khi đã giải quyết xong đã dị h ngày đính hôn cho 2đứa và yên tâm tiếp tục đi công tác,nó và hắn lại quay trở về thời kì sống xa pama nhưng 2con người cô đơn giờ đây đã luôn bên nhau và bù đắp,chia sẻ với nhau những lúc vui hay lúc buồn dường như ko còn sự cô đơn nữa mà họ đang thực sự sống trong hạnh phúc.Nó và Linh Linh sau một hồi zô siêu thị khi đi ra thì mua rất nhìu thứ làm 2chàng nhà ta xách mỏi tay lun,2nàng định cho các chàng nhà ta biết tài nghệ nấu nướng của mình để ''mở mang tầm mắt,mở mang mồm miệng''đó mà,mặc dù nó là tiểu thư nhưng từ nhỏ nó đã được vu' dạy nấu nướng,nó nấu mum rất ngon đấy bà koan,Linh Linh cũng k
linh Linh cũng kém rất giỏi nội trợ sau 1hồi leng keng..rục rịch..xào nấu thì tất cả cũng đã hoàn thành,Huy và hắn đang ngồi nghe nhạc thấy mùi thơm nên đi xuống trên bàn giờ đây đã chật kín thức ăn hơn nữa đủ mọi màu sắc khác nhau nhìn rất hấp dẫn,hắn và Huy đều thấy bất ngờ về tài nấu nướng của 2 nàng phải nói very very good nhưng đã thành thói quen roài lo đá đểu ko chịu được
-nhìn thì ngon vậy đấy ko bít có ăn được ko đây-hắn
-ăn được hay ko thử bít liền àk-nó vênh mặt
-tự tin vậy pà?Phong àk,khéo khi tao với mày phải làm vài viên Becberin hay gọi xe cấp cứu trước nếu ko chút nữa tèo con mèo khì khổ-Huy
-hứ.ko ăn thì thoy ra nắng chơi cho mát,tao với mày ăn-Linh Linh ra hiệu cho nó ngồi vào bàn
-ấy nóng tính chế,phải mum thử thì mới bít trình độ của 2tiểu thư cao cỡ nào chứ-Huy và hắn cầm đũa lên 2thằng cùng gắp móh thứ nhất,thử món thứ2,lân la sang món thứ3 mà la cà sang món thứ4...cứ như vậy 2thằng thử hít món này tới món khác trố tròn mắt nhìn nhau
-bít nói thế nào nhỉ?ko ngon....vì quá ngon-Huy
-công nhận em có bí kíp gì zậy hum nào dạy anh vài chiêu nha-hắn
-chuyệnnnnnn,các bác cứ đùa-nó nở mũi sắp nổ đến nơi roài
-thế nào?bây giờ có cần uống thuốc hay gọi bác sĩ tới ko hả anh?Linh Linh
-đương nhiên là ko rồi,đồ ăn ngon như vậy gọi mấy ông bác sĩ tới đây lại nhập tiệc mum hít phần của anh em mình thì toy Phong nhỉ?Huy quay sang hỏi thằng bạn nhưng hắn ko bắt nhời
-mày để yên tao tập trung chuyên môn cái,2người cũng ăn đu hay là thôi để tui mum hộ choa-hắn
-ko được đâu sói ạk,ai cần ăn hộ chứ,mum thui mày ko mum nhanh hít giờ-nó nói cầm đũa lên nhanh chóng rồi 4đứa chén sạch chỗ thức ăn đúng là trâu bò mà
-mày uj,giờ ăn thì cũng ăn rồi,no thì cũng no rồi,zậy ai rửa bát?Linh Linh
-đương nhiên là...-nó quay sang nhìn hắn và Huy đắm đuối
-Huy này tao mới dowload game mới hay lém lên phòng tao chơi thử ko?hắn định chạy làng
-ừk,luôn và ngay cho nóng-Huy cũng hiểu được nhiệm vụ cao cả mình sắp phải làm,36 kế chuồn là thượng sách
-DỪNG ĐỘNG TÁC-nó và Linh Linh cùng đồng thanh khi thấy 2thằng khoác vai nhau đi cứ như ai ý,nghe thất tiếng hét thất thanh 2thằng quay lại cười tươi
-hềhề..bọn anh chỉ định lên phòng chơi game thui mà-Huy
-hjhj..đúng vậy-hắn
-2 NGƯỜI ĐI RỬA BÁT ĐI-nó và Linh Linh lại đồng thanh 2đứa nj` hạp nhau thế nhẩycâu nói như sấm đánh ngang tai,2thằng cùng chỉ vào mình cười méo mó:
-bọn anh đi rửa bát ák?
-ai kại bảo con trai đi rửa bát bao giờ ý,e, nỡ lòng nào bắt anh làm vậy?hắn
-ơh đấy.làm người ai làm thế-Huy
-ko làm thế ai làm người,tụi em đã vất vả đi chợ nấu cơm rồi giờ lại rửa bát nữa ák?còn lâu nhé,bây giờ nam nữ bình đẳng ko còn kiể đối xử phân biệt nữa đâu nhá-Linh Linh
-thế bây giờ 2người tự đi hay để cho ăn đòn mới đi vào đây hả?nó và Linh Linh xắn tay áo 2 thằng vội lò dò dắt tay nhau vào bếp sợ chỉ chút nữa thui là chiến tranh nổ ra và người thiệt thòi chẳng ai khác 2thằng chỉ biết lắc đầu nhìn nhau thương cho số phận hẩm hiu của mình,dường như đã lên kế hoạch trước nên nó và Linh Linh bày hết sức có thể bếp nhà hắn có gì bát đĩa hay nồi niêu xong chảo bọn nó cho ra bằng sạch làm 2thằng nhìn đống bát đĩa cao ngất ngưởng mà suýt té xỉu,hiện giờ nó và Linh Linh đang ngồi vắt chân lên ghế nghe nhạc còn hắn và Huy ngồi trong bếp làm nhiệm vụ là rửa bát lúc này có ai thấy kái cảnh này chắc chắn sẽ nghĩ thời kì hoàng kim of đàn ông đã hít và giờ đây phụ nữ lên nắm quyền và làm chủ
-hxhx..mọi khi tao rửa bát nhìu rồi him nay nàng tới tưởng thoát nợ ai dè vẫn ko tránh được đã thế bát đĩa còn gấp nhìu lần so với mọi him chứ-hắn
-tao cũng kha hơn mày đâu mọi khi có bao giờ tao phải rửa bát đâu toàn có người làm thui,tưởng mum xong ngồi chơi xơi nước ngờ đâu bị bắt đi rửa bát thế này mà Linh Linh zữ lắm mày ơi chỉ cần GẦM lên một tiếng là tao sợ rồi,toàn nhéo tao thui thương tích đầy mình đây nè-Huy kể khổ
-kaka..cho mày sướng-hắn
-mày cứ cười đi,mày cũg khác gì tao đâu cơ chứ,Thiên Anh có võ khéo khi nó pánh mày còn đau hơn tao nhiều.keke-Huy
-công nhận 2bà chằn này zữ thật,khổ đời tao với mày-hắn
-đúng là sư tiử Hà Đông mà-Huy
-bà chằn nào ở đây hả?nó nhảy lên bá vai hắn như muốn gẫy cổ lun zậy
-sư tử ở đâu ra?Linh Linh nhéo tai Huy
-ákkkk,anh có nói gì đâu,bọn anh đang nói chuyện về thế giới động vậy ý mà đúng ko Phong-Huy đá lông nheo
-ừk đúng,anh có nói gì em đâu-hắn gỡ tay nó ra
-từ giờ anh mà còn nói vậy thì đừng trách em-Linh Linh
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT