Hắn rất đỗi ân hận cho trò đùa quái ác của mình. Luống cuống tìm bác sĩ, hắn làm mọi chuyện như rối tung lên đủ để chứng tỏ thành ý của mình.

- Sao trán cô ta lại nóng thế hả? Ông làm gì đi chớ.

- Hoàng thiếu gia! cậu bình tĩnh, chỉ là sốt nhẹ thôi không nghiêm trọng lắm đâu

- Sốt nhẹ thì ông phải giải quyết nhanh đi chứ.

- Nhưng thiếu gia cũng thấy là mợ chủ không nuốt được thuốc mà

- Ông đưa đây-Không nghĩ ngợi nhiều, hắn giật lấy viên thuốc hạ sốt trên tay vị bác sĩ rồi dùng cách trong phim để giúp nó uống thuốc

- Thiếu gia...cậu không sao chứ?

- Ông ra ngoài ngay cho tôi-Hắn hét toáng lên khiến vị bác sĩ phải giật mình vội vã mang hộp y tế ra khỏi phòng

- Cái đồ đại ngốc này, dù gì thì cô cũng phải gọi điện hay làm cách nào đó để về đến khách sạn chứ? Cô không biết rằng không thể đi bộ trên 10km sao?

Reng...reng....-Máy tính của hắn kêu lên báo có cuộc gọi bằng tính năng 3G từ ông nội.

Đặt nhẹ nó xuống giường hắn hầm hầm dở màn hình lên

- Con đây, ông gọi làm gì vậy?

- Cái thằng này hỏi lạ, cháu đi xa thì ông phải nhớ mà gọi điện quan tâm chứ

- Quan tâm ư? Nếu ông thực sự nghĩ vậy thì đã không xích con lại bằng hôn nhân

- Nói thế nào con cũng cãi ta cho được mà. Hai đứa thế nào rồi?

- \\\"giờ mà nói ra thì chắc chắn khi về ông sẽ cho ăn đòn\\\"-hắn nghĩ

- Có chuyện gì à-Ông cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn

- Dạ...ổn cả

- Vậy con gọi San San lại cho ông nói chuyện đi

- Không được đâu ạ, cô ấy ngủ rồi

- Mới 7h mà ngủ ư, con đừng dối ông

- À..vì say xe, cô ấy hơi mệt nên ngủ sớm thôi ạ

- Ừ...Vậy hai đứa chơi vui vẻ, ông không làm phiền

- Phù...-hắn thở phào nhẹ nhõm khi ông tắt màn hình.

Loanh quanh khắp nhà, hắn cố tìm xem trong khách sạn có máy quay nào khả nghi do ông đặt ra để theo dõi hay không. Lục tung mọi ngóc ngách, góc tường, không chỗ nào bỏ sót. Chợt hắn dừng lại...

- Lạnh...lạnh...quá...ba, mẹ sao có thể nhẫn tâm như vậy...-nó nói mớ

- Đồ ngốc! Còn cố tỏ ra mạnh mẽ ư?-Hắn bất giác nhìn nó cười dịu dàng

Thoát ra khỏi hiện trạng vô thức hắn nhảy phắt lên giường, tìm đủ mọi cách làm nó ấm trở lại.

- Alô! Mau mang đến phòng 208 mấy cái chăn

Dù đã đắp những 3 cái chăn dày cộm nhưng tay chân nó vẫn lạnh như đá, miệng không thôi nói mớ

Mọi thứ cứ diễn ra như một hành động miễn cưỡng, hắn kéo nó vào lòng, tay với lấy chăn đắp thêm cho nó, vẻ mặt bối rối đến đỏ ửng như con gái.

Từ khi ấy, nó không còn rên rỉ nữa. Ngon lành ngủ trong vòng tay hắn. Cả hai thiếp đi cho đến sáng.

Vừa mở mắt, nó nhận được một mẩu giấy để khéo vào chỗ dễ thấy nhất trong căn phòng

\\\" Cô dậy rồi thì mau ăn cháo đi, nó đã bị thay đi thay lại hơn chục lần rồi đó. Đồ lãng phí. Ăn xong rồi lết nhanh bãi biễn giùm tôi, tôi chờ cô...

Nhật Phong\\\"

Nó hắn học, đi rửa mặt rồi từ từ thưởng thức món cháo bổ dưỡng dẫu biết hắn đang đợi rất lâu.

- Dù sao thì hắn cũng biết cách tạo niềm vui trong khi chờ mình nên không cần phải vội. Mà cái gã chết tiệt này, nói năng đàng hoàng thì có ảnh hưởng gì tới hắn mà cứ mở miệng ra là phun những lời cực kì khó nghe.

Nó thong thả ra biển hít thở không khí trong lành buổi sáng. Bất ngờ hắn lù lù từ phía sau xông tới

- Tôi đã bảo phải ra thật nhanh, cô làm cái quái gì mà giờ mới mò mặt ra.

- Trong thư anh đâu có nói vậy

- Cô còn đợi tôi viết từng câu từng chứ sao

- Tôi không rảnh để ngẫm nghĩ tâm ý của anh

- Cô...được lắm-hắn đưa tay đẩy nó ngã xuống nước biển ấm áp

- Anh điên hả?-Nó hất nước vào mặt hắn trả đũa

- Cô dám....

- Ha..ha...áo anh ướt cả rồi kìa

- Này...

Cả hai trêu đùa, tinh nghịch trên biển khiến người ta phải ngưỡng mộ tuần trăng mật hạnh phúc của họ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play