- Sắp tới, con gái của chủ tịch tập đoàn Giả Đông sẽ tổ chức đám cưới cùng Đặng thiếu gia của chúng ta tại ***. Nhà hàng này sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm về mặt ẩm thực. Những người ở đây, tất thảy sẽ cùng đến phục vụ tại đó. Đây là vinh hạnh cho tất cả chúng ta và cũng là cơ hội ngàn năm có một để nâng cao danh tiếng nhà hàng, chúng ta phải làm cho thật tốt_vị giám đốc niềm nở nói
- Thưa giám đốc, tôi...tôi có thể không đến đó được không?_một nhân viên lên tiếng
- Gì cơ? Cậu muốn từ chối cơ hội này ư?_ông giám đốc tròn mắt
- Vâng!_người đó chính là hắn
- Không thể được, ngay hôm nay lễ cưới sẽ bắt đầu, đâu thể nói đổi người là đổi người được
- Nhưng...
- Không giải thích gì thêm_ông dứt khoát nói rồi quay đi
Không thể được, hắn không thể đến đó, không thể dương mắt mà nhìn nó đến với người khác nhưng ...
Tại nhà nó
Ngồi trước bàn trang điểm, một lần nữa nó lại trong trang phục cô dâu nhưng lần này nó hoàn toàn vô cảm. Không cười, không khóc cũng không nói gì. Mặc người ta muốn làm gì thì làm.
Lộng lẫy trong chiếc váy cưới độc nhất vô nhị do chính tay nhà tạo mẫu ở Pháp thiết kế riêng cho nó nhưng nó chẳng lấy gì làm vui sướng. Ngồi trên máy bay, nó thẫn thờ như người mất hồn. Đôi bàn tay bị bỏng vẫn chưa tháo băng cầm chặt chiếc nhẫn kim cương của hắn dù nói thế nào nó cũng không buông ra.
Tại lễ cưới
Ba lại dắt nó đi trên thảm đỏ và gửi gắm bàn tay nó cho một người khác nữa không phải là hắn. Vị mục sư lại đọc lên cái bảng tuyên ngôn hôn nhân chua xót lần hai trong đời nó.
Lặng lẽ nhìn nó bên người ta, hắn đứng sau thân cây cay đắng nhìn
- Giả San San, con có đồng ý lấy Đặng Đức Anh làm chồng, nguyện sống chết có nhau dù bệnh tật, sang hèn?
- ..._nó lặng thinh khiến mọi người hồi hộp chờ đợi câu trả lời đến xôn xao, rôm rả
- À, trao nhẫn nào _vị mục sư lảng sang chuyện khác
Shin nắm lấy bàn tay nó, khẽ luồn chiếc nhẫn vào tay nó dù bàn tay kia nó đã đeo sẵn một chiếc nhẫn khác rồi
- Waiter! I need a bread (bồi bàn, tôi cần một chiếc bánh mì)_vị khách Tạy bỗng lên tiếng
- Well, this is your bread (vâng, đây là bánh mì của ông)_hắn vội lên tiếng và đưa cho người khách chiếc bánh
Nhận ra giọng hắn, nó bất giác rút tay lại, chiếc nhẫn trên tay Shin rơi xuống đất, lăn xuống bậc trong khi nó đang vội chạy về phía hắn- phản ứng đầu tiên kể từ khi ở nhà hắn về
- San San, con làm gì vậy?_ba nó hét lên
Mặc tất cả, nó ôm chầm lấy hắn
- Chuyện gì đang xảy ra thế này?
- Sao cô dâu lại ôm người khác kia chứ?
- Chủ tịch Giả, đây là trò mới của ông sao? Để chú rể giả làm bồi bàn, rất độc đáo
Bữa tiệc đảo lộn hết cả lên, nó buông hắn ra, đưa tay với lấy con dao trên bàn ăn kề sát vào cổ.
- Đừng ép tôi_nó lạnh lùng nói
- San San, em nói gì vậy hả?_hắn nhăn nhó hét lên
- Con không được nói bậy, qua đây, qua đây với ba_ông nói
- Con gái, con đừng nghỉ quẩn_mẹ nó sướt mướt
- Chị San San, đặt con dao xuống rồi nói
- Hình như không phải trò đùa
- Ôi! dao, thật đáng sợ
...
Những tiếng xì xầm từ phía khách mời vang lên khiến ba nó vô cùng bối rồi
- Tôi không cần tài sản, không cần giàu sang, xin các người đừng buộc tôi lấy người đó, nếu không tôi chết cho các người xem_nó gắt lên
- Không, không ép, con bỏ dao xuống đi_ông vừa nói vừa tiến lại gần
- Không được di chuyển_nó hét
- Được, được không làm gì hết
Một tay nó nắm chặt lấy tay hắn, một tay cầm dao đưa về phía trước, nó lùi dần định chạy đến chỗ máy bay trực thăng thì...
Đoàng..._phát súng từ ba nó vang lên, viên đạn bay thẳng vào lưỡi dao rồi bật ra khiến nó buông con dao rơi xuống vực
Vội vàng với lấy con dao nó ngã nhào xuống. Mọi thứ diễn biến quá nhanh làm người ta không kịp phản ứng, điều cuối cùng có thể nhận ra rằng hắn cũng đã nhảy xuống cùng nó...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT