Lợi dụng hắn đang còn liệt giường, nó quyết tâm mon men lên căn phòng ấy- căn phòng mà Hellen từng nói còn giữ rất nhiều hình ảnh về Linda
- Dì Năm! dì có biết phòng của Nhật Phong trước kia ở đâu không vậy?_nó hỏi
- Mợ chủ lên tầng 2, dãy nhà phía đông, căn phòng được làm bằng kính phản quang chính là phòng của cậu chủ trước kia. Mà mợ đến đó làm gì?
- À...Nhật Phong nhờ con lên phòng ấy lấy ít đồ thôi mà. Con cảm ơn ạ_nó kịp thời ứng biến
- Không có gì thưa tiểu thư
Một lát sau nó đã có mặt trên những nấc thang cuối dẫn lên tầng 2.
Xoạt..._nó mở cánh cửa kính, vào trong.
Căn phòng dù đã không sử dụng nhưng mùi hương của hắn vẫn còn quấn lấy nơi đây, cả những cảm giác ấm áp cũng vươn lên nó từ khi bước vào. Nơi đây rất riêng tư nhưng cũng rất thuận lợi cho viện ngắm cảnh. Với kiến trúc nhà vòm cùng chất liệu kính phản quang khiến người ngoài không thể nhìn thấy bên trong nhưng người trong phòng thì ngược lại. Tối đến, nằm trên giường vẫn có thể ngắm sao rất lãng mạn ngoài ra mọi vật đều bày trí về một chủ để duy nhất là Linda- người hắn rất đỗi yêu thương cho đến tận bây chưa chắc đã vơi đi chút nào, người có khuôn mặt tựa như nó.
Chợt, từ một chiếc hộp gỗ bật nắp, lấp lánh ánh kim thu hút nó. Đó là một chiếc nhẫn kim cương được tạo hình rất tỉ mỉ. Cầm chiếc nhẫn trên tay nó có thể cảm nhận được những tình cảm mà người làm đã đem giấu vào đó hẳn nghệ nhân này không phải tầm thường. Chỉ với tình yêu mãnh liệt, chấp nhận chờ đợi, đau đớn, tổn thương mới có thể làm nên một kiệt tác nghệ thuật đẹp đến như vậy. Trong lòng chiếc nhẫn còn viết dòng chữ \\\" Yêu em ngay cả khi là ác quỷ \\\" Hẳn người nhận phải rất hạnh phúc, dù là nó- không phải chủ nhân của chiếc nhẫn nhưng khi đọc những dòng chữ yêu thương như vậy khó khiến người ta không cảm động.
Mãi miên man với chiếc nhẫn, nó không để ý thấy rằng cánh cửa căn phòng, lại một lần nữa mở ra sau nó.
-Cô làm gì ở đây?_giọng nói lạnh lùng xen chút giận dữ vang lên
Nó giật mình, quay lại nhìn và vô ý đánh rơi chiếc nhẫn xuống sàn.
- Tôi..._bàng hoàng nó nhận ra người đo là hắn
Hắn vội vã tiến lại gần nó, mắt dán chặt vào chiếc nhẫn nâng niu bấy lâu giờ lăn lóc dưới nền nhà.
- Cô..cô...ai cho phép cô vào đây hả?_hắn hét lên
- Tôi xin lỗi...tôi...
- Một câu xin lỗi là hết sao? Cô có biết mình vừa làm gì hay không?_hắn đứng phắt dậy
Hắn của lúc này thật xa lạ với nó- thật hung tợn, thật ghê gớm khiến nó rất đỗi kinh sợ
- Cô vừa đập nát chiếc nhẫn tôi định đem cầu hôn Linda đấy, cô vừa đập nát trái tim tôi, đập nát cuộc đời tôi cô biết không?_hắn bất giác quên kiềm chế, tuôn ra một loạt những lời làm nó tổn thương.
Người làm trong nhà chỉ biết đứng ngoài không dám lên tiếng vì họ cũng đang sợ sệt như nó, họ lo hắn của 3 năm trước sẽ trở về...Nhưng rồi...
Hắn chợt giật mình khi nghĩ lại những gì mình vừa nói, khi nhận ra ánh mắt muốn giết chết nó hắn vừa nhìn, khi bàn tay hắn đang xiết lấy cổ nó không thương tiếc. Lùi lại, hắn nhìn nó như muốn nói rằng mình không cố ý nhưng tất cả đã muộn.
- Vì một chiếc nhẫn mà anh nỡ đối xử như vậy với tôi ư? Tôi là gì trong trái tim anh? Là gì? Sao anh không trả lời hả?_nó hét lên- Chồng tôi từng muốn mang chiếc nhẫn kia đi cầu hôn một người con gái khác không phải là tôi ư? Anh đã chà đạp tình cảm này của tôi rồi đó, tôi có sĩ diện, có cảm xúc vì tôi là con người anh hiểu không? anh đã từng làm gì mà nghĩ đến tôi chưa? Dù một chút thôi có không? Tại sao anh cứ luôn làm tôi ngộ nhận tình cảm anh dành cho tôi rồi mù quáng yêu anh trong vô vọng. Anh biết tôi thích anh mà, anh biết tôi yêu anh còn gì hay anh đang cố trêu đùa tình cảm của tôi?
- ..._hắn im lặng
- Vậy thì anh thành công rồi đó_nói rồi nó chạy ra khỏi Hoàng Nhật gia
- Mợ chủ, mợ chủ, mợ đi đâu vậy, mợ chủ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT