Những áp lực liên tiếp đè lên Lê Thái. Hình như ai cũng muốn dồn anh vào chân tường. Một bên là gia đình lúc nào cũng hối thúc anh phải tìm mọi cách để cứu lấy anh trai. Một bên là những người bị hại. Ngày nào cũng có hàng chục lượt người kéo đến trụ sở công ty đòi tiền. Anh cũng chỉ là một con người thôi, ko phải là thánh nhân mà chuyện gì cũng có thể giải quyết được.
Một ngày của anh bây giờ bắt đầu từ 5h sáng, anh bước chân ra khỏi nhà, tìm đến những người bạn nhờ trợ giúp. Kết thúc một ngày lúc nào cũng là rất khuya, rồi lại điên cuồng tìm kiếm những thông tin có lợi cho anh Hải nhất. Cuộc sống của anh tuần qua cứ lặp lại như thế. Anh tiều tụy đi trông thấy. Có thể nói bây giờ anh chỉ còn da bọc xương, đôi mắt thâm quầng trũng sâu vì lo lắng vì mất ngủ.
Có thể nói rằng những lúc khó khăn như thế này con người ta mới nhận ra xung quanh mình ai là người tốt. Khi anh còn là một CEO tài năng, thì xung quanh anh bao nhiêu người vây quanh, ai cũng nhận là bạn anh, nhưng đến khi tập đoàn anh bị đình chỉ tạm dừng hoạt động thì những người bạn bốc hơi ko một dấu vết. Ngửa cổ cười lớn cho số phận của mình, giờ anh mới nhận ra tình bạn ấy bấy lâu nay được xây bằng tiền anh bỏ ra.
Chỉ có Thanh Tùng và nó vẫn luôn ở bên anh. Cuộc đời anh chỉ cần hai người tri kỷ như vậy là quá đủ rồi. Mẹ của Thanh Tùng là một thanh tra kinh tế trong bộ, bà đồng ý vào cuộc giúp đỡ anh, ba Tùng cũng vậy, ông nói với anh rằng dù có gặp khó khăn gì thì cứ đến tìm ông, tuy ko hứa trước sẽ giúp được gì nhiều nhưng ông sẽ cố gắng hết sức. Chỉ cần những người như thế thôi cũng đã giúp anh ko thể gục ngã lúc này rồi.
Chạy ngược, chạy xuôi anh cũng ko thể lo hết được số nợ khổng lồ mà anh trai để lại. Ba mẹ anh chạy vay khắp nơi, thậm chí là cả những nơi có lãi xuất cắt cổ cũng đã tìm đến nhưng vẫn ko thể đủ. Hết cách rồi, chẳng lẽ anh và gia đình phải chống mắt lên mà nhìn anh trai mình lao vào vòng tù tội hay sao.
Chỉ có một người duy nhất có thể giúp anh trong lúc này. Hôm nay anh quyết tâm tìm đến người ấy. Anh ấy là một người bạn rất thân của anh trai anh. Họ thân nhau từ khi học đai học đến khi ra thương trường họ vẫn là một người bạn tốt. Nhưng anh ko dám chắc anh ấy sẽ giúp anh Hải, anh có nên đặt hi vọng vào người này nữa ko?
Anh vừa đưa tay nhấn chuông cửa thì ngay lập tức đã có người chạy đến mở. Nhìn người đối diện anh thực sự muốn đặt hi vọng dù chỉ một lần:
- Em chào anh. - Lê Thái cất tiếng trước.
Trước mặt anh là một người đàn ông rất thành đạt trên thương trường, anh có được tập đoàn Nguyễn Khang cũng là có một tay giúp sức của người đàn ông này. Anh luôn kính trọng người này như cha chú của anh.
- Em vào nhà đi, anh biết hôm nay em đến đây là có việc gì. - Anh Minh cất tiếng
Nhận được câu nói này anh chỉ gật đầu rồi đi theo người đàn ông đó.
- Em nói rõ tất cả mọi chuyện cho anh nghe xem nào. Lúc Hải gặp chuyện anh đang ở nước ngoài nên ko nắm rõ tình hình.
- Anh Hải nhà em là bị lừa nên mới thành ra như thế này, hiện tại vẫn chưa bắt được hai tên chủ mưu nên hầu như mọi trách nhiệm đều là do anh em gánh. Hơn nữa những giấy tờ nhận tiền đều là do anh em ký tên nên cũng ko thể trốn tránh trách nhiệm. - Lê Thái bĩnh tĩnh nói.
- Cái này thì anh hiểu, lúc anh em nhận hai người đó vào tập đoàn anh đã cảnh báo nó trước rồi thế nhưng nó lại ko nghe anh. Thật sự anh ko biết nên nói thế nào cả. - Ngừng lại một chút anh Minh nói tiếp - Bây giờ em cần anh giúp gì cứ nói đi, giúp được đến đâu anh sẽ giúp đến đó.
- Em cảm ơn anh rất nhiều. Bây giờ em cần tiền để hoàn trả lại những người đã đặt cọc cho công ty thôi. Số tiền khá lớn nên em ko có cách gì xoay sở hết được.
- Em còn cần bao nhiều nữa?
- 110 tỷ nữa anh à.
Con số nói ra mà anh cũng cảm thấy cả người chao đảo. Đến anh là người nắm khá rõ tình hình mà còn muốn đứng ko vững thì những người như anh Minh thì làm sao mà kiềm chế được ko hét lên:
- Cái gì? Thằng Hải nó có điên ko mà nhận số tiền lớn như thế lại ko hề hay biết.
- Em cũng ko biết điều này, nhưng tất cả đều có giấy tờ hóa đơn nên ko tin ko được. Số nợ này bao gồm cả những công trình mà tập đoàn em đang thi công dở dang, bây giờ dừng hoạt động phải đền bù.
- Anh e là ko thể giúp em hết số tiền lớn như vậy, vốn điều lệ của công ty anh cũng có hạn thôi. Bây giờ anh có thể ký ngay cho em một tấm séc trị giá 20 tỷ. Như vậy có được ko?
- Anh giúp gia đình em như thế là đã nhiệt tình lắm rồi em đâu có thể đòi hỏi hơn được nữa. Số tiền này nhất định em sẽ hoàn trả lại anh sớm nhất có thể. - Lê Thái cảm động trước tấm lòng của anh Minh.
Tuy rằng số tiền này ko thấm tháp vào đâu so với số nợ khổng lồ anh đang gánh nhưng nó cũng làm anh vơi bớt đi phần nào nỗi lo. Anh lại mắc nợ những người như anh Minh thêm một món nợ ân tình mà có thể cả đời này anh ko có cách nào trả hết được.
Nhìn tấm séc trên tay mà anh nhớ rõ câu nói cuối cùng của anh ấy khi anh chuẩn bị bước chân ra khỏi cửa " Em và gia đình em đừng quá bao bọc thằng Hải làm gì, hãy cứ thẳng tay ném nó ra ngoài xã hội ấy, nó ko chết được đâu mà lo. Như thế để cho nó biết rằng bao lâu nay nó luôn sống trong sự bao bọc của mọi người nhưng nó ko biết chân trọng mà hết lần này đên lần khác làm tổn thương những người thân yêu nó"
Anh cứ suy nghĩ mãi về câu nói này, thật sự anh có thể bỏ mặc tất cả ko? Câu trả lời đã có sẵn trong bộ não này rồi. Anh ko thể, đó là anh trai anh, dù anh ấy có làm sai điều gì đi nữa thì anh ấy vẫn mãi là anh trai anh. Anh ấy đã từng là một niềm tự hào của anh, nếu như ko có vụ ly hôn đó thì anh ấy mãi là niềm tự hào của anh.
Nói đến đây anh bất giác lại thương hai cháu của mình. Tối hôm qua Thanh Mai - đứa con lớn của anh trai có gọi điện cho anh. Trong điện thoại giọng nó mếu máo:
- Chú ơi, con ko muốn đi học nữa đâu. Ở lớp các bạn luôn nói con là con của một tên lừa đảo, các bạn ko chơi với con nữa.
Nghe những câu nói này của cháu anh mà lòng anh như sát muối. Anh biết phải nói với nó như thế nào đây? Sau khi phá nát cái gia đình tưởng chừng như hạnh phúc của các cháu anh, thì giờ anh ấy lại để lại một vết nhơ trong tâm hồn trong sáng của những đứa cháu này của anh. Liệu một đứa trẻ 8 tuổi như Thanh Mai có vượt qua được điều đó ko?
- Thanh Mai, con đừng khóc chú sẽ làm mọi cách để ba Hải về với con. Con phải tin vào ba con chứ? - Anh nhẹ nhàng khuyên bảo Thanh Mai.
- Con tin ba con nhưng các bạn ko tin con, con phải làm sao hả chú? - Thanh Mai ngây ngô hỏi.
Phải làm sao ư? Đến ngay cả anh đây còn chưa biết phải làm sao để thuyết phục người khác tin rằng anh trai anh vô tội thì làm sao trả lời được câu hỏi này của cháu anh cơ chứ? Những lúc như thế này anh lại muốn đánh cho thằng anh trai của mình một trận.
- Con yên tâm, chú sẽ đưa ba con về cho con sớm nhất. Con đừng để ý đến những lời nói của các bạn nhé. Con yêu ba con thì con phải tin ba con chứ. Muộn rồi con phải đi ngủ để mai còn đi học nữa.
Anh nói xong lại nhanh chóng cúp máy, chưa bao giờ anh có cảm giác chạy trốn đứa cháu nhỏ của mình như thế. Thanh Mai là một cô bé nhạy cảm, từ khi nó 4 tuổi ba mẹ nó đã bắt đầu ly thân, lúc đó nó cứ chạy theo hỏi anh rằng "tại sao ba con lại ko thể ở cùng mẹ như cái cô đang ở cùng ba?". Rồi lại thêm một câu hỏi nữa làm anh đứng hình "Chú ơi, tại sao ba mẹ con lại ko thể cho chị em con một gia đình hạnh phúc? Con muốn con và em có cả ba và mẹ cơ". Với một con nhóc mới 4 tuổi mà biết như thế là quá nhiều, thế mà bây giờ nó đã lớn hơn, biết suy nghĩ hơn. Anh ko khỏi lo lắng cháu anh lại trưởng thành sớm hơn và chuyện này sảy ra sẽ khiến cho cháu anh mất đi một tuổi thơ mà nó đáng được hưởng.
**********
Cả tuần qua vì lo chuyện của anh Hải mà anh ko liên lạc với nó. Ko biết nó có giận anh ko nữa. Mọi chuyện sảy ra quá nhanh khiến anh còn tưởng đó chỉ là một cơn ác mộng mà thôi. Nhấc điện thoại lên, anh muốn nghe thấy giọng của nó
- Tuệ Minh, em đang làm gì thế? - Anh lên tiếng hỏi nó
- Em đang ở thư viện làm nốt báo cáo. Chuyên đề bảo vệ luận án tiến sĩ của em được thực vào tháng sau. - Giọng nó mệt mỏi trả lời.
- Em có mệt ko? Phải biết giữ gìn sức khỏe, phải an uống đầy đủ, ngủ đủ giấc. . . nghe ko?
Nó nghe anh nói mà bật cười, hạnh phúc lại len lỏi sâu tận trong tim.
- Anh à, em biết mình phải làm thế nào mà. - Ngưng lại một lát như suy nghĩ điều gì nó lại cất tiếng hỏi - Anh, chuyện của anh Hải đến đâu rồi?
Anh nén tiếng thở dài trả lời nó:
- Cũng tạm ổn rồi em à, em ko cần phải lo lắng như thế nhé. Tập trung vào mà làm báo cáo cho tốt.
- Anh có biết là anh nói dối dở lắm ko? Anh nghĩ em ko biết tin tức gì hay sao? - Giọng nó có vẻ gay gắt.
Thực ra anh coi nó là cái gì chứ? Thường ngày nó ko coi tin tức ti vi, ko đọc báo hay những thông tin ở Việt Nam nhưng từ ngày anh về nước thì nó lại có thói quen thường xuyên theo dõi tin tức về vụ án của anh Hải, nó biết anh đang phải đối mặt với những gì nhưng tại sao anh dấu nó? Có phải anh ko muốn chia sẻ với nó hay ko?
- Anh ko muốn làm em lo thôi, đừng giận anh có được ko? - Giọng anh vang lên có chút khó khăn.
- Anh đâu có lỗi gì chứ? Là em ko tốt, những lúc như thế này lại ko thể ở bên cạnh anh được. Anh có trách em ko?
- Có được em trong cuộc đời này là anh hạnh phúc lắm rồi sao có thể trách em điều gì cơ chứ. Em hay yên tâm mà bảo vệ cho tốt nhé, anh nhất định sẽ vượt qua được.
- Em tin anh. Dù thế nào anh cũng nhớ giữ gìn sức khỏe đấy. Sau lưng anh còn rất nhiều người cần anh làm chỗ dựa đó. Bên cạnh anh sẽ luôn có em. Cố lên anh nhé, khó khăn này rồi sẽ qua đi.
Nó chỉ biết động viên anh như thế thôi, dù có nói như thế nào đi chăng nữa thì nó nghĩ rằng cũng ko thê đủ được. Cái nó muốn bây giờ là có thêm đôi cánh để bay về bên anh. Nó muốn cũng anh vượt qua khó khăn này.
- Cảm ơn em rất nhiều. Giờ anh có việc phải đi rồi, nói chuyện với em sau nhé. Anh yêu em, thiên thần của lòng anh.
- Em cũng yêu anh. Anh đi cẩn thận nhé.
Đôi khi hạnh phúc chỉ đơn giản là như thế. Âm thầm quan tâm, âm thầm dõi theo từng bước chân của người ấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT