Cảm ơn anh nhé. - Nó nhìn anh vẻ biết ơn.

- Nếu muốn cảm ơn anh thì em mau ăn hết những thứ này đi. - Anh nhìn nó dịu dàng, giọng nói vang lên đầy tính yêu chiều.

Cứ như thế, nó đã có một bữa ăn thật tuyệt vời và đầy ý nghĩa. Nó ko biết làm cách nào anh lại có thể nấu ngon như thế. Nó cố gặng hỏi anh rất nhiều lần nhưng anh chỉ nhìn nó lắc đầu rồi phán cho nó một câu mà sau này nó ko bao giờ hỏi anh vấn đề này nữa: " Đừng hỏi nữa, anh có nói thì mãi mãi em cũng ko thể nấu được như anh đâu"

Nó đã từng quyết tâm học một lớp nấu ăn nhưng thật sự thời gian của nó ko cho phép. Mặc dù tài nấu ăn của nó đã được ba mẹ và anh, chị nó kiểm định qua và chấm cho nó đạt tiêu chuẩn khá nhưng so với tài nấu ăn của anh thì tiêu chuẩn đó chỉ ở hạng trung bình mà thôi. Có nghĩa là chỉ có thể tự lo cơm nước cho bản thân. Là con gái mà nấu ăn ko được bằng một thằng con trai thử hỏi nó có thấy tự ti ko cơ chứ?

Biết được tâm trạng của nó, anh thở dài nói với vẻ bất đắc dĩ:

- Cùng lắm là sau này anh là đầu bếp riêng của em là được chứ gì?

Câu nói vô tình của anh làm nó thấy bối rối, quay mặt đi che giấu sự ngượng ngùng. Nó ko hiểu anh có ý gì đây? Dù là thế nhưng nó vẫn cứ cố cãi bướng:

- Ai cần anh là đầu bếp riêng chứ, em tự nấu được ko cần anh phải lo đâu.

Nói rồi nó đứng dậy bước đi bỏ lại ai đó với nụ cười rạng rỡ. Bước thứ 2 tiếp cận hoàn toàn thành công.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play