Thái hậu Đoan Mật cười ngập tràn sung sướng, vươn cánh tay mang giáp vàng thật dài ra, vuốt ve tóc mai đen tuyền sáng bóng của Lục hoàng tử điện hạ, trên khuôn mặt xinh đẹp của bà tràn đầy trìu mến.

"Chuẩn bị ghế khác cho quốc sư phu nhân." Bà cười dặn dò thái giám tâm phúc.

Vì thế Tiểu Ly ngồi xuống một cái ghế thêu khác bên chân Thái hậu Đoan Mật, hai mặt nhìn nhau với Lục hoàng tử điện hạ xinh đẹp. . . . . .

Thoạt nhìn, Thái hậu Đoan Mật đúng là chỉ nói chuyện phiếm, hơn nữa còn nói toàn chuyện mà Tiểu Ly hứng thú —— luyện đan, tu tiên, quỷ thần, yêu tinh. . . . . .

Mới đầu Lục hoàng tử điện hạ còn dùng sức nói chêm chọc cười, chọc khiến Thái hậu Đoan Mật không ngừng cười duyên, chỉ tiếc về sau, đầu tiên là bị các bước luyện đan buồn tẻ cùng cả đống dụng cụ cần có làm cho đầu óc choáng váng, sau đó nghe Thái hậu Đoan Mật kể vài chuyện quỷ quái cực kỳ chân thực đáng sợ, dọa Lục hoàng tử sợ tới mức trên lưng phát lạnh, đôi mắt đẹp trừng trừng!

"Ha ha. . . . . ." hắn trắng mặt cười gượng, "Chuyện, chuyện quỷ thần này. . . . . . Ta không tin! Đều chỉ là chuyện lạ thôi!"

"không không không! Là thật." Tiểu Ly nghe mà sôi nổi, nghiêm nghị nói với Lục hoàng tử điện hạ: "Nếu người có oán giận có day dứt, sau khi chết linh hồn nhất định không tiêu tan. Vạn vật sống tại nơi dư thừa linh khí cũng sẽ có linh hồn, ta —— có một số người có thể nghe bọn họ nói chuyện!"

Nàng luôn luôn đơn thuần, lời nói ra luôn thật khiến người ta tin tưởng.

Mặt Lục hoàng tử điện hạ dần dần trắng bệch. Điện Thiên Mật xa hoa thâm sâu, lão yêu bà Đoan Mật lại luôn luôn thần thần quỷ quỷ, lúc này chỗ này, Lục hoàng tử điện hạ có chút đứng ngồi không yên.

Đúng lúc đó! trên cổ hắn chợt có một cơn gió lạnh phất qua! Khó khăn lắm Lục hoàng tử điện hạ mới nén kêu to được, tay siết chặt đầu cây búa nhỏ bên hông, đanh mặt chậm rãi quay đầu nhìn —— may mà trừ thái giám tâm phúc đứng xa xa phía sau Thái hậu Đoan Mật, không có một ai! Lục hoàng tử điện hạ muốn khóc. . . . . .

Thái hậu Đoan Mật liếc mắt nhìn hắn trương ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch đáng thương, che miệng cười khẽ, "Tiểu Ly, " bà hết sức thân mật gọi khuê danh của quốc sư phu nhân, "Ngươi tinh thông chuyện thần Phật, ai gia có một vật luôn chờ người có duyên, ngươi có nguyện theo ai gia đến xem thử không?" nói xong bà không chờ Tiểu Ly gật đầu, đã đứng lên nắm tay nàng đi vào phòng trong.

"Tiểu Lục, phòng trong u ám, con ngồi lại đây một chút đi, ai gia và quốc sư phu nhân đi rồi về ngay." Thái hậu Đoan Mật cười dặn người dâng trà nóng và điểm tâm cho Lục hoàng tử điện hạ.

Phất phất tay gọi các cung nữ đang bưng thức ăn ngon tiến vào, Lục hoàng tử điện hạ mềm oặt chân, dù thế nào cũng không đứng lên nổi. Mộ Dung Tống nghĩ hắn ngồi ở bên ngoài, lão yêu bà Đoan Mật kia sẽ không dám làm gì quốc sư phu nhân. Huống hồ chỉ cách có vài bước chân, Tiểu Ly kêu thảm một tiếng hắn liền có thể vọt vào. Nhưng hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, sau khi Thái hậu Đoan Mật dắt Tiểu Ly vào phòng trong, vừa với tay sờ vào hộp bảo vật, một bức tường trong phòng liền chậm rãi chuyển động —— thậm chí trong đó còn có một căn phòng bí mật!

Tiểu Ly lắp bắp kinh hãi, nhưng Thái hậu Đoan Mật kề bên tai nàng nhẹ giọng trấn an: "Đó là phòng tĩnh tâm khi ai gia phiền não, ngươi đừng sợ, cùng vào với ai gia, bên trong có một vật, nhất định ngươi sẽ muốn nhìn thấy."

Tiểu Ly có chút không tình nguyện, muốn lùi về sau, nhưng Thái hậu Đoan Mật nắm chặt tay nàng cực nhanh, chỉ vài bước liền bước vào phòng. Bên trong phòng sạch sẽ im ắng, bốn phía trống trơn, trên bức tường trước mặt là một bức tranh. trên bức tranh là một nam tử trẻ tuổi, mặc áo choàng màu tím, khôi ngô cao quý, hơi mỉm cười, theo bức tranh này, ước chừng tuổi của hắn và Mộ Dung Tống không chênh lệch lắm. Tiểu Ly ngơ ngác nhìn bức tranh, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy quen thuộc, lại không nghĩ ra là quen thuộc thế nào.

Thái hậu Đoan Mật cũng nhìn bức tranh, trong đôi mắt màu tím xinh đẹp hiếm khi toát ra mấy phần hồi ức dịu dàng. Lát sau bà thở dài một hơi, khẽ mở đôi môi đỏ thắm nói: "Tiểu Ly, nhìn kỹ gương mặt hắn ——" nói xong, Thái hậu Đoan Mật lấy từ trong tay áo ra một cái gương, giơ lên trước mặt Tiểu Ly, "Sau đó ngươi nhìn lại mình xem."

trên bức tranh và trong gương, hai đôi mắt cực kỳ tương tự, đều dịu dàng trong sáng, ngay cả gương mặt nhẹ nhàng thoải mái kia cũng có nét giống nhau.

"hắn là. . . . . . Ai?" Giờ phút này trong lòng Tiểu Ly vô cùng bối rối, run giọng hỏi.

Thái hậu Đoan Mật với tay, đè lên bả vai nàng, trong giọng nói trầm thấp mang theo đau đớn như xẻ thịt cắt xương: "hắn là con trai độc nhất của ai gia, là đứa trẻ tiên đế yêu thương nhất, Lâm Giang vương —— Mộ Dung Giang Sơn."

Bà nắm lấy bả vai Tiểu Ly xoay nàng đối diện bà, nhìn ánh mắt Tiểu Ly, Thái hậu Đoan Mật chậm rãi nhấn mạnh: "hắn là phụ thân của con —— Tiểu Ly, ai gia là tổ mẫu ruột thịt của con!"

Đôi mắt giống như đúc ánh mắt trên bức tranh đột nhiên trợn to. "Tổ, mẫu. . . . . ." Kỷ Tiểu Lyvô thức lặp lại một lần.

Tuy đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng trong một khắc đó Thái hậu Đoan Mật vẫn không khỏi giật mình. Nàng quả thật. . . . . . rất giống Giang Sơn, ngay cả ánh mắt cũng mờ mịt trong suốt.

Nhiều năm trước Giang Sơn cũng từng nhìn bà như vậy, đau lòng nói với bà: "Mẫu hậu, nhi thần không muốn làm hoàng đế, nhi thần chỉ muốn ở gần người mình yêu, đến khi tóc bạc da mồi. Xin mẫu hậu chu toàn!"

Đương nhiên bà không chu toàn cho hắn! Giang Sơn là con trai duy nhất của bà, hắn họ Mộ Dung, trên người chảy dòng máu của bộ tộc Thiên Mật, đương nhiên hắn phải là bá chủ của thiên hạ này! Nếu hắn không rời đi, Mộ Dung Lỗi, Nhóc cứng đầu gì đó, bà đều chướng mắt!

Đó là con trai ruột bà mang thai mười tháng. . . . . . Thái hậu Đoan Mật cảm thấy lòng nóng bỏng đau đớn, không khỏi với cánh tay ôm người trước mặt vào lòng, cúi đầu khóc một tiếng: "Con trai của ta. . . . . ."

Ôm ấp của bà hơi lạnh, trên áo choàng dài thêu Phượng Hoàng màu vàng hoa lệ, chỉ vàng cứng rắn cứa vào người, cọ lên đầu lên mặt khiến Tiểu Ly khá khó chịu. Hơn nữa phu quân từng nói: không thể gần gũi Thái Hậu quá mức.

"Buông. . . . . ." Nàng giãy dụa. Thái hậu Đoan Mật nghĩ rằng nàng không tin, buông tay, mắt bà ngấn lệ, quay đầu nhẹ giọng gọi: "Tang Tang, ngươi xuất hiện đi."

Tiểu Ly nghe vậy quay đầu, lại nhìn thấy Tần Tang thật sự bước đến! Vẫn là một mỹ nhân toàn thân áo tím, hơn một tháng không gặp đã gầy đi rất nhiều, mặt trắng bệch gần như trong suốt.

"Tần Tang tỷ tỷ!" Tiểu Ly thì thào gọi nàng.

Tần Tang cười với nàng, ngoắc ngoắc: "Tiểu Ly, muội đến đây."

Tần Tang kéo Tiểu Ly đến trước bức tranh. Nhìn khuôn mặt anh tuấn hơi mỉm cười của người trong tranh, giọng của Tần Tang khẽ như trong mộng: "Tiểu Ly, muội không họ Kỷ, muội họ Mộ Dung. Muội là muội muội cùng cha cùng mẹ với ta, đây là phụ thân của chúng ta. Khi muội vừa được sinh ra, trong nhà gặp đại loạn, phụ thân đưa chúng ta rời quê. Khi đó ta chỉ mới bảy tuổi, muội còn đang quấn tã, ta không có cách nào để nuôi lớn muội, chỉ có thể gửi muội cho Kỷ gia."

Tần Tang xoay người, đưa tay ôm lấy hai má nàng, đau thương trong đôi mắt tím giống như nước mắt, tràn ra: "Tiểu Ly, ta xin lỗi muội. . . . . ."

Tiểu Ly bị hai tay lạnh lẽo của nàng ôm mặt, nước mắt tràn mi. Đây là sự thật sao? Nếu là thật sự, vì sao đến giờ mới nói với nàng? Nếu không phải là thật sự —— không, Tần Tang tỷ tỷ sẽ không lừa nàng. Tim nàng đột nhiên đập loạn, bối rối, giờ phút này thầm muốn về nhà, nàng rất muốn lập tức nhìn thấy Trần Ngộ Bạch.

Nhưng lúc này Thái hậu Đoan Mật đã đi tới, cầm khăn lau nước mắt trên mặt Tiểu Ly, bà nhẹ giọng nói với Tiểu Ly: "Đừng khóc, bé con, tổ mẫu đưa con và Tần Tang tỷ tỷ của con đến gặp cha mẹ, được không?"

Tần Tang nghe vậy buông mí mắt, Tiểu Ly không dám tin nhìn Thái hậu Đoan Mật.

"Tổ mẫu và phụ thân con đã hai mươi mấy năm không gặp, vô cùng thương nhớ hắn. . . . . . Nhưng trước mắt chúng ta còn có việc khó xử, khi giải quyết việc khó xử này xong, chúng ta liền có thể thuận lợi về gặp cha mẹ con."

Giọng của Thái hậu Đoan Mật trầm thấp gần như thì thầm: "Về nhà cần phải có một tấm bản đồ, trên đó còn thiếu bản đồ của lệnh bài Huyền Vũ —— Tiểu Ly, con có biết lệnh bài Huyền Vũ là cái gì không?"

Kỷ Tiểu Lymãnh liệt gật đầu theo bản năng —— con rùa đen kia, là sính lễ của nàng! Nhưng nghĩ tới người đã tặng cho nàng, nàng lại lập tức lắc đầu. hắn từng nói, lệnh bài Huyền Vũ là vật hắn phải dùng mạng để bảo vệ. Nàng không thể lấy tánh mạng của hắn để đổi đường về nhà.

Thái hậu Đoan Mật biết nàng ngây thơ, thấy nàng thay đổi như chong chóng, trong lòng tức giận không thôi, lại mạnh mẽ kìm nén, tỉ mỉ miêu tả hình dáng lệnh bài Ám Dạ cho nàng. "Nhớ kỹ, tìm cơ hội, vẽ bản đồ trên lệnh bài lên đây!"

Bà lấy một mảnh lụa trắng trong tay áo ra, "Tiểu Ly, chỉ cần con có thể vẽ bản đồ ra, chúng ta liền có thể về nhà!"

thì ra không cần phải lấy lệnh bài, chỉ cần in hình có trên lệnh bài kia ra! Trong lòng Tiểu Ly vô cùng do dự, nắm lấy mảnh lụa trắng, nàng nhìn về phía Tần Tang.

Thái hậu Đoan Mật nhìn theo ánh mắt nàng. "Tang Tang, ngươi đến đây." Bà cười, nhẹ giọng gọi.

Tần Tang theo lời đi đến bên bà, chỉ thấy Thái hậu Đoan Mật cầm một cây chủy thủ (để dao găm thấy tục quá
Bên trong, Kinh Nam hương khử mùi đặc trưng được đốt cháy sáng, trộn lẫn mùi máu Thiên Mật, mùi hương khiến chóp mũi Tần Tang chua sót, cúi đầu hờ hững nhìn vết máu trên vai phải mình, nàng lạnh lùng cong khóe môi.

Tác giả có lời muốn nói: tác giả đại nhân ra ngoài làm loạn rồi, ta là Rương bản thảo tồn đọng hoạt bát đáng yêu đây~

Tác giả đại nhân bảo ta nhắn lại với bàn dân thiên hạ, vậy ta liền hát một bài!

Hát: nước mắt của ngươi ~ đau thương nhu nhược ~ trăng sáng cong cong ~ ôm lấy quốc vương ~ đêm dài dằng dặt ~ băng kết thành sương ~ ai trên long sàng thượng ~ tuyệt vọng lạnh băng ~

Hử? Aiz. . . . . . Aiz! Lục hoàng tử điện hạ! Ngài làm sao vậy?! Nghe chuyện ma quỷ ngài sợ hãi, nghe ta hát thì ngài liền hôn mê bất tỉnh? Tỉnh, tỉnh lại đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play