Hôm nay phủ đệ của Đại hoàng tử hoàn toàn không náo nhiệt như ngày thường, cửa luôn tùy tiện có thể vào - hôm nay lại đứng hai hàng binh tướng trông chừng, quản gia tinh thần sáng láng hầu ở trước cửa, hết sức cung kính dẫn Quốc sư đại nhân vào.

Dọc đường đi không thấy rừng thịt sông rượu và những nam tử thô lỗ say ồn ào nữa, phủ đệ lộ rõ đình đài lầu các giàu sang phú quý.

đi gần hết nửa vườn hoa, dọc theo hành lang có tay vịn thật dài, có thể mơ hồ nghe được tiếng cười đùa trong trẻo của bé trai ở phía trước. Tiếng cười tiến gần, ngoài ra còn có hơi nước nóng phả vào mặt —— hẳn là suối nước nóng được dẫn vào phủ.

Đây là ở kinh thành, không thể so với phủ Quốc sư dựa lưng vào Thanh Sơn của hắn, cho nên dẫn một suối nước nóng lớn như vậy vào phủ, đúng là rất mạnh tay.

Trần Ngộ Bạch dõi mắt nhìn lại, thấy Đại hoàng tử Mộ Dung Lỗi ngồi xa xa trên một tảng đá lớn bằng phẳng, co một chân, trên người chỉ mặc trung y màu tím nhạt, vạt áo nơi ngực hắn rộng mở, lộ rõ vết thương của nhát đao chặt đứt bốn xương sườn hắn, nhưng trên mặt hắn lại là nụ cười vui sướng, thực khiến. . . . . người ta khinh thường.

Trong lòng Quốc sư đại nhân đang nghĩ sao chỉ có mình hắn, vừa rồi rõ ràng nghe được tiếng cười của trẻ nhỏ, lúc này suối nước nóng bên chân "ùm" một tiếng, từ trong mặt nước bằng phẳng chợt nhô lên một vật, nhảy lên thật cao, văng bọt nước khắp nơi cùng tiếng thét hưng phấn chói tai. Chiêu khinh công này đã tính toán thật chuẩn, cha ruột ở xa xa tán thưởng vỗ tay không dứt, lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.

Nhóc con kia nhảy lên bờ, đắc ý nhìn cha hắn, sau đó cười hì hì chào người trước mặt một cái, trên cái đầu nhỏ tỏa hơi nóng trăng trắng, vui vẻ không thôi lớn tiếng hỏi: "Chào Quốc sư đại nhân! Quốc sư đại nhân tới thăm ta sao?"

Lông mày Quốc sư đại nhân nhỏ xuống một giọt nước Ôn Tuyền, sắc mặt lạnh như băng: ". . . . không, phải!"

Nhóc cứng đầu nghiêng nghiêng đầu, "Vậy ngươi tới tìm phụ thân ta? Cha ta ở bên đó —— ngươi xem ngươi xem!" hắn ưỡng lồng ngực nhỏ chỉ Mộ Dung Lỗi cho Trần Ngộ Bạch nhìn thấy, chỉ sợ người khác không biết đó chính là phụ thân của hắn.

Trần Ngộ Bạch giơ tay áo lau lau khuôn mặt đầy nước, mắt lạnh lẽo nhìn lại: ánh mắt Đại hoàng tử điện hạ nhìn con trai, vui mừng kêu ngạo đến bậc nào! Đoán chừng một khắc sau dù con trai hắn đâm Quốc sư đại nhân một dao, hắn cũng chỉ dịu dàng cười một tiếng nói: con coi con đó, đứa nhỏ ngốc, máu văng dính đầy mặt rồi.

Giờ phút này Trần Ngộ Bạch vô cùng muốn thật khí phách quay đầu đi thẳng.

Cũng may lúc này Cố Minh Châu bước vào vườn, thấy cả người Quốc sư đại nhân đẫm nước cũng biết là ai làm ra chuyện tốt, nàng khiển trách con trai: "Sao con lại nghịch ngợm trêu cợt người như vậy? đã xin lỗi Quốc sư đại nhân chưa?"

Nhóc con ngậm một ngón tay trong miệng, cười híp mắt nhìn quốc sư mặt lạnh nói: "Xin lỗi! Lần sau ta không vậy nữa!"

Trần Ngộ Bạch cũng không so đo với đứa trẻ, khẽ gật đầu một cái coi như bỏ qua.

Ai ngờ nhóc con vừa mới nói xong, cười hì hì một tiếng, xoay người "phi thân" nhảy vào suối nước nóng, bọt nước lại văng lên đầy đầu đầy mặt Quốc sư đại nhân!

Mặt Quốc sư đại nhân nhất thời lạnh ngắt. . . . . Cố Minh Châu không nhịn được "phì" cười một tiếng, nhưng rốt cuộc con trai nghịch ngợm là không đúng, nàng buông dưa và trái cây mới gọt trong tay xuống, bắt lấy nhóc con, Nhóc cứng đầu sớm đã bơi tới chỗ cha hắn, tay ngắn chân ngắn nhanh nhẹn phủi phủi bò lên tảng đá lớn, chui thật nhanh vào trong lòng cha hắn, chỉ chừa cái mông nhỏ béo ú ra ngoài.

Mộ Dung Lỗi cười to, với tay ôm con trai đang ngọ ngoạy trong lòng, lộ vẻ hào hùng "có giết hoàng đế lão tử cũng gánh cho con".

Quốc sư đại nhân rũ ống tay áo đầy nước xuống, nghĩ thầm về nhà sẽ phải nói rõ ràng với phu nhân nhà hắn: hắn, không, muốn, sinh, con, trai!

Lần này Quốc sư đại nhân tới là để giải độc cho Đại hoàng tử điện hạ. Hàn độc trong người Mộ Dung Lỗi bất quá chỉ là một loại độc, cũng không khó giải, chẳng qua máu của người Thiên Mật kỳ lạ, từng vị từng vị thuốc giải đều bị điều hòa. Cũng may Đại hoàng tử dù là lạc đà gầy cũng còn lớn hơn ngựa, chịu đựng được nhiều lần thử thuốc, trong lòng Trần Ngộ Bạch dần dần đã hình dung ra phương pháp.

"Ta trở về suy nghĩ thêm chút nữa, năm ngày sau sẽ trở lại." Thời gian không còn sớm, hắn đứng dậy cáo từ.

Mộ Dung Lỗi thử một ngày thuốc lạnh run từng đợt, vô cùng khổ sở, cũng may Cố Minh Châu vẫn theo bên cạnh, cổ vũ tinh thần hắn.

"Phu nhân kia của ngươi. . . ." Mộ Dung Lỗi hiếm khi thấp giọng chần chờ, "Trước lúc nàng vào cung hôm đó, hình như Thiên Mật sứ đã làm gì đó, bị Thái hậu bắt được tra hỏi một phen, rốt cuộc là chuyện gì, ta cũng chưa hề hỏi ra được. Nhưng đã có hành động như thế, nhất định Thái hậu Đoan Mật đã có nghi ngờ với thân phận của Kỷ Tiểu Ly."

Tay dọn dẹp hòm thuốc của Quốc sư đại nhân ngừng một chút, thấp giọng tạ ơn: "Đa tạ Đại hoàng tử điện hạ đã nhắc nhở."

Vẻ mặt Mộ Dung Lỗi có chút mệt mỏi, Cố Minh Châu nhẹ nhàng xoa lưng hắn, hắn từ từ hít thở, cất giọng thật thấp nói: "Thân thể ta chịu đựng nổi, nếu ngươi đã nắm chắc, ba ngày sau liền tới đi."

Lần này Trần Ngộ Bạch thật sự sửng sốt.

"Đại hoàng tử điện hạ lấy thân phận gì mà nói lời này?" hắn cười khẽ, hỏi.

Lại nói, vị trước mắt này mới đúng thật là anh vợ.

Bất quá hiển nhiên vị anh vợ này không giống mấy người Kỷ gia... yêu muội như mạng, nghe vậy ngay cả chút vui vẻ cũng không có, lạnh lạnh lùng lùng đáp: "Nếu thân thế của Quốc sư phu nhân bị trong cung phát hiện, nhất định sẽ có một trận gió tanh mưa máu, dĩ nhiên ta phải dùng thân phận Hoàng tộc Đại Dạ, chủ lệnh bài Chu Tước mới gánh nổi chuyện này."

"Được." Chủ lệnh bài Huyền Vũ kết hợp với chủ lệnh bài Chu Tước, Trần Ngộ Bạch cũng không khách khí nữa, "Vậy ba ngày sau ta sẽ quay lại."

Cố Minh Châu đỡ Mộ Dung Lỗi đi nghỉ ngơi, lúc tiễn Quốc sư đại nhân ra ngoài liền nói với hắn: ". . . . . . Vị trong cung kia, thoạt nhìn kiêu ngạo, kì thực tâm cơ thâm trầm. Lúc ta đảm nhiệm vai trò Thiên Mật sứ, từng thấy trong tay bà ta có một tấm bản đồ, do người Thiên Mật truyền lại, khi truyền tới tay bà ta thì đã có tổng cộng bốn mươi lệnh bài Ám Dạ, nếu có đủ bốn mươi chín tấm lệnh bài Ám Dạ, sẽ mở ra bản đồ đến thánh địa Thiên Mật. Ta rời đi bảy năm, dưới tay của bà ta, e rằng chỉ còn thiếu Thanh Long, Bạch Hổ cùng lệnh bài Huyền Vũ."

Đưa đến cửa, Cố Minh Châu dừng bước, "Bà ấy chấp nhất cả đời, nghiệp lớn trước mắt sắp thành, nhất định sẽ càng thêm thủ đoạn. hiện nay nếu bà ta đã nghi ngờ Tần Tang, chỉ sợ sẽ không bỏ qua cho phu nhân của ngươi."

"Đa tạ đã nhắc nhở." Trần Ngộ Bạch thấp giọng tạ ơn, cất giọng nhàn nhạt, "Là phu nhân của ta, đương nhiên ta sẽ bảo vệ nàng."

hắn nói chắc nịch như vậy, Cố Minh Châu chợt nhớ hắn mới cưới vợ ba ngày, cố ý trêu ghẹo nói: "Nghe nói quốc sư phu nhân u mê ngây thơ, sợ rằng không dễ bảo vệ?"

"Cùng là nữ nhân tộc Thiên Mật, Đại hoàng tử điện hạ bảo vệ thế nào, có châu ngọc làm gương, ta sẽ noi theo." Trần Ngộ Bạch không chút do dự phản kích.

Cố Minh Châu thở dài: "Ngươi còn thiếu ta một món nợ, chọc giận ta như vậy, hẳn là không tốt lắm?"

"Ngươi có thể tìm ta, luôn luôn chào đón." Trần Ngộ Bạch nhàn nhạt nói. Ngươi hỏi ta sẽ bảo vệ nàng thế nào? đã thế —— ta sẽ ở trước nàng chắn gió che mưa, người bên cạnh dù trêu chọc nàng một câu cũng không được phép.

Lúc màn đêm buông xuống, một trận mưa bắt đầu mùa đông lớn nhất từ trước tới nay rơi xuống kinh thành. Đêm đông, mưa tí tách, lạnh lẽo triền miên, càng có vẻ đêm khuya yên bình. Kỷ Tiểu Lynằm lỳ trên giường đắp chăn, bên tai nghe Tỳ bà tinh trong viện oán trách mưa đông ướt lạnh, nàng thoải mái lật một quyển sách cổ miêu tả cách luyện đan.

Trần Ngộ Bạch ra khỏi phòng tắm, quét mắt nhìn trang bìa, đưa tay rút quyển sách từ trong tay nàng ra.

"Ai cho nàng xem cái này? đã xem xong quyển tiểu thuyết ta đưa nàng chưa?" hắn lạnh mặt chất vấn.

"Ặc. . . . . ." Tiểu Ly trợn tròn mắt. Trần Ngộ Bạch híp mắt quan sát nàng, cười lạnh: vóc người đúng là nẩy nở không ít, nhưng tâm trí. . . . . . có lẽ cho tới nay Tần Tang vẫn trách lầm chính mình, đa phần người Thiên Mật đều thông minh, nhưng cũng sẽ có ngoại lệ. Bất quá bản lĩnh tìm lợi tránh hại của nàng tăng không ít, vừa thấy vẻ mặt này của hắn, lập tức kéo chăn lăn vào trong giường. Chẳng qua diễn trò thì vẫn qua quít như trước, ngáp một cái liền nhắm mắt giả bộ ngủ, không có chút hợp - tình - hợp - lý nào. Khóe miệng Trần Ngộ Bạch co quắp. hắn ngồi lên giường, ôm cả người cả chăn của nàng, dùng sức siết chặt gương mặt tròn trịa trắng trẻo, lạnh lùng nói: "Đừng giả bộ —— mở mắt ra, ta có chuyện đứng đắn muốn nói với nàng." Nàng mở một con mắt ra, xác nhận vẻ mặt hắn nghiêm túc, mới mở một con mắt khác.

Trần Ngộ Bạch ôm cho nàng ngồi dậy, nghiêm nghị hỏi nàng: "Hôm chúng ta vào cung, ở trong điện Hoàng hậu nương nương nàng có gặp Thái hậu Đoan Mật nương nương, đúng không?"

"Ừ. . . . . .Đúng! Bà ấy khen ta xinh đẹp!" Tiểu Ly nghĩ tới, có phần đắc ý nói cho hắn biết.

Trần Ngộ Bạch sờ sờ đầu nàng, hời hợt "Ừ" một tiếng, chậm rãi nói với nàng: "Thoạt nhìn Thái hậu nương nương rất thích nàng, nhưng bà ấy là Thái hậu nương nương, bà ấy và nàng là quân thần khác biệt, nàng không thể xem bà ấy nghư người bình thường, nhất định không thể đến gần, hiểu chưa?"

"Hiểu!" Nàng đáp giòn tan như vậy, Trần Ngộ Bạch lại không biết nói thêm gì nữa. Chột dạ, phức tạp, vừa thương vừa yêu, với tay ôm nàng.

Mưa đông gõ lên cửa sổ trúc, sầu triền miên, hắn ôm nàng vào lòng, hồi lâu cúi đầu nhẹ nhàng hôn thái dương nàng, thấp giọng nói với nàng: "Tiểu Ly, bất cứ lúc nào, phát sinh chuyện gì, nàng phải nhớ kỹ: nàng là phu nhân của Trần Ngộ Bạch ta."

Người núp trong lòng hắn vốn sắp ngủ thiếp đi, nghe giọng hắn nghiêm trọng triền miên, trong lòng nàng cũng hơi cảm động, suy nghĩ những lời này hồi lâu, chợt như nhớ ra: "Vậy. . . . . . Phu quân!"

Khóe miệng Trần Ngộ Bạch nâng lên: "Ừ?"

"Việc này. . . . . . Đó là. . . . . . Phu nhân, à phu nhân. . . . . . Phu nhân không cẩn thận, không cẩn thận nhuộm rừng mơ phía sau núi thành màu xanh biếc . . . . . ."

Nàng nói xong liên tục khẩn trương, len lén giương mắt nhìn hắn, thấy mặt hắn không biểu cảm, trong lòng càng thêm đánh trống, cắn răng sử dụng biện pháp cũ: chui đầu vào trong lòng hắn, ôm thắt lưng hắn, dính vào người hắn cọ loạn.

Bàn tay đưa vào bắt lấy hai tay nàng, lôi lên, Trần Ngộ Bạch nhẹ lật người liền đặt nàng bên dưới. "Rừng mơ kia là cố ý bứng về từ Nam Triều, hiếm thấy quý giá, vô cùng quý giá, " hắn cất giọng lạnh lùng nói, "Nàng định bồi thường thế nào?"

Tiểu Ly bị hắn khóa cổ tay đè bên dưới, không thể động đậy, định chơi xấu: "Vậy. . . . . . Người tìm phu quân ta đòi bồi thường đi! hắn có rất nhiều rất nhiều tiền!" Nhóc vô lại!

Trần Ngộ Bạch buồn cười, cất tiếng cười khẽ, hô hấp nóng bỏng phả lên thịt non trên cổ nàng, nàng run rẩy, đột nhiên ý thức được điều gì, hét lớn một tiếng: "Ta nhất định sẽ bồi thường! không được ăn ta!"

Nhưng động tác của phu quân có rất nhiều tiền nhà nàng rất lưu loát, lúc này đã cởi sạch nàng chỉ còn cái yếm Uyên ương nghịch nước treo trên cổ. Cách lớp yếm mỏng cắn lên nơi đẫy đà trước ngực nàng một cái, giọng hắn khàn khàn, cất tiếng vui vẻ, không cho chối từ: "Thiếu nợ trả nợ, hợp tình hợp lý. Nàng phá hủy rừng mơ của ta, dùng thịt bồi thường. . . . . ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play