-Nướng cái đầu mày ấy…đi nhanh tao không muốn gặp cái tên ôn dịch đó nữa đâu
Hân cười thầm, lần đầu tiên thấy nó như vậy với một tên con trai…
-Hihi có khi nào mày sẽ yêu anh ta không? Vừa đi Hân vừa hỏi
-Yêu…Mày bị điên ah…tao đẹp dễ thương vậy chẳng lẽ ế đến nỗi phải yêu cái tên ôn dịch đó…dù hắn đẹp trai…tao không quan tâm
-Uhm để tao xem…hihi
Vừa đến trước cổng trường nó và Hân đã bị một nhóm con gái chặng đường
-Mày là Bảo Anh. Một đứa trong nhóm hỏi
-Ừ…tôi là Bảo Anh? Mấy chị là ai sao chặng đường tôi…tránh ra. Nó kéo theo Hân, cả bọn liền chặng nó lại
-Đứng lại! Bọn này muốn nói chuyện với mày
-Tôi không quen biết chị, làm ơn tránh ra cho tôi vào lớp. Nó đẩy nhỏ đó ra
-Nè các người làm gì vậy hả? Phương Thuỷ đằng xa đi lại
-Cô là ai không liến quan đến cô, tránh ra. Một đứa trong nhóm đẩy Phương Thuỷ ngã
-Chị, chị có sao không? Nó vội đỡ Phương Thuỷ
-Chỉ không sao…tao đã báo cho thầy giám thị tụi mày khôn hồn thì biến nhanh. Phương Thuỷ trừng mắt nhìn làm bọn kia chạy tá hoả
-Tụi em cảm ơn chị nhiều mà sao chị biết mà gọi thầy vậy? Hân hỏi
-Ừ chị đứng đằng xa thấy…nên chị lại…chị nói xạo cho tụi nó bỏ đi thôi hihi
-Mà chị tên gì vậy? Nó hỏi
-Chị là Phương Thuỷ, học lớp QTKA34
-Em là Bảo Anh còn đây là bạn em Gia Hân, tụi em đều học lớp QTKA32 hihi thôi mình lên lớp đi chị
Nó cùng Hân và Thuỷ đi lên lớp cả ba nói chuyện giường như rât ăn ý, đến lầu 2 Thuỷ chia tay vào lớp. Nó và Hân cảm thấy hôm nay đúng là một ngày vui vì có thêm một người bạn mới nhưng khi nó ' Hân lên tầng 3 rồi thì một nụ cười nữa miệng và một ánh rực lửa hiện ra trên khuôn mặt Thuỷ
-Cưng đợi đó….thời gian còn dài…haha…
-Dạ phải chị 2. Cả bọn lúc nãy chạy ra
Nó lên lớp, tiết học cũng trôi qua cả nhóm nó vẫn gặp nhau là tám đủ mọi thứ trên trời dưới đất. Nó cảm thấy về Việt Nam đó không phải là lựa chọn sai, Hân cũng như nó cứ lâu lâu quay xuống nhìn Thiên Ân, thấy Thiên Ân nói chuyện vui vẻ với Vân Kỳ, Hân cũng thấy hơi buồn nhưng nghĩ lại mình cũng chưa thật sự thích Thiên Ân nên vui vẻ miễm cười khi hai người đó nhìn Hân. Ánh mắt của Phi Nhân ngày càng nhìn nó triều mến hơn nhưng có lẽ chỉ mình Phi Nhân biết…
Giáo viên giờ Marketting bước vào, cả lớp đều ngỡ ngàng…thầy đẹp trai quá làm đám con gái phải ồ lên …
-Thầy là Nguyên Tuấn, học kỳ thầy sẽ hướng dẫn các em về môn Marketing. Giới thiệu xong thầy bắt đầu bài giảng….đám con gái thì nhìn theo như bị yếm bùa…còn nó chẳng quan tâm chỉ chăm chú vào bài giảng
Buổi học trôi qua khá nhanh, dù bên tai vẫn còn nghe tiếng xì xầm nhưng may mắn cho nó là không gặp hắn hôm này, hắn nghỉ học do ngày hôm qua say khước…
Ra tới cổng thì nó thấy Phương Thuỷ đứng ngay cổng
-Chị Thuỷ, sao chị chưa về? Nó đi lại
-Hihi chị đợi em muốn mời em đi ăn
-Ai vậy Hân? Vân Kỳ ' Cao Kỳ hỏi, Phi Nhân và Thiên Ân thì học ở đây khá lâu nên cũng biết đó là ai…hai người họ không muốn nó thân thiết với con người này
Hân kể cho Cao Kỳ và Vân Kỳ nghe, cả hai đứa thấy thích Phương Thuỷ vì hành động ban sáng. Thiên Ân và Phi Nhân nhíu mày không tin đây là thật chắc chắn có chuyện gì….
-Còn mọi người…em ngại. Nó nói
-Không sao mọi người cùng đi nhé. Nghe xong Hân, Vân Kỳ, Cao Kỳ cười típ mắt còn Phi Nhân và Thiên Ân chỉ lắc đầu
Cả bọn kéo vào một quán gần đó không sang trọng như những nhà hàng nhưng rất sạch sẽ, phục vụ rất khéo…ăn xong no nê nó muốn mời Phương Thuỷ đến nhà nó chơi nhưng Thuỷ từ chối với lý do có việc. Chia tay nhau mỗi người một hướng, nó cùng Hân trở về với căn phòng thân yêu, Thuỷ trễ miệng một nụ cười hiện ra, Nhân và Ân kịp nhìn thấy, Cao Kỳ và Vân Kỳ cũng về nhà.
Hôm nay không gặp hắn nó tự đắc rằng hắn có lẽ sợ nó nên đã trốn tránh nó, nó cười gian…rồi ôm búp bê ngủ. Một ngày trôi qua như thế thật là yên bình với nó
Hắn ở nhà hết ngủ rồi dậy tự kĩ với bé heo con…Bảo và Nam không thấy hắn đi học, về là vọt sang nhà hắn. Cũng may hắn ở có một mình…
-Nè cậu bị sao rồi hôm nay lại cúp học. Bảo hỏi
-Chán…hắn trả lời cộc lốc
-Chán gì? Nói tụi tao nghe. Nam hỏi
-Tụi bây ăn gì chưa? Tao đói nấu gì cho tao ăn đi
-Ơ…tụi tao là osin của mày hả??? Bảo hỏi
-Có nấu không??? Không thì về…tiễn khách. Lại nữa rồi
Bảo và Nam hậm hực vào biếp, biết tính hắn thế nhưng con người hắn tốt, bạn bè hơn 10 năm đâu phải không hiểu nhau. Cả Nam và Bảo đều cho qua hết. Một người nấu nước một người xé mì gói…hết biết
-Nè…đuổi tao về hả. Bảo cho nữa chai tương ướt vào tô của hắn, cười thầm
-Nè cho mày chết với tao kaka. Nam cho tiêu vào tô của hắn
Cả hai nhìn nhau cười mãng nguyện.
-Giờ ăn đến rồi…mì gói có rồi….Bảo Nam vừa bưng mì vừa hát
Hắn không nói gì quay sang nhìn tô mì của mình
-Sao tô của bọn mày màu nhạt còn của tao màu đỏ lồm vậy? Hắn chau mày
-Hihi tại hết mì, mì của mày ăn ngon hơn đó bọn tao ăn mì này quen rồi thôi mày nhanh ăn đi nguội mất ngon. Bảo nói
-Ừ Bảo nói đúng đó mày ăn nhanh đi. Nam hùa theo
Hắn nghe vậy, cầm đũa lên từ từ cho vào miệng, Nam và Bao lúc này đang trân trân nhìn hắn ăn mì một cách ngon lành, “Chẵng lẽ mình đưa nhầm tô” Cả hai cùng lấy đũa gấp một ít mì cho vào miệng
-Axxxxxxxxx…cay quá…hắn vội chạy tìm nước, Bảo và Nam cũng chạy theo. Hắn nhìn cả hai thằng cười ha hả
-Haha…dám lừa anh mày hả cho tụi bây đáng đời. Nói xong hắn vội tuông chai nước vào miệng
-Mày…mày ác vừa phải thôi biết cay mà còn làm bộ lừa....Bảo Nam chưa nói xong vội chộp chai nước từ hắn
Nhật Bảo nhìn hai thằng mà cười, vậy là hắn hết ủ rủ…quên đi chuyện cần quên……….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT