Chiếc xe BMW từ từ lăn bánh, hai người còn lại nhìn nhau miễm cười hài lòng, trên xe hai nhân ảnh ngồi đó không nói với nhau lời nào. Một người chăm chú lái, một người thả hồn vào xa xăm nhưng thực tế trong lòng họ lại đang nghĩ về nhau…

-Anh cho tôi xuống đây được rồi, tôi muốn đi bộ một lát

Chiếc xe dừng lại, một cô gái bước ra cuối chào rồi đi về phía trước, một người con trai trong xe nhìn theo, mở cánh cửa đi nhanh về phía trước..

-Này cô định đi đâu thế?

-Ơ…anh không về, đi theo tôi làm gì?

-Ai bảo tôi đi theo cô…tôi sợ cô buồn nên đi cùng cô cho có bạn thôi… “Sao mình lại nói thế nhỉ?”

-Hihi cám ơn anh…mình lại công viên phía trước đi

Hắn gật đâu cùng nó đi lại, nó cảm thấy có một niềm vui nào đó len lõi trong mình, nụ cười lại xuất hiện.

-Cô cũng thích nơi này sao?

-Uhm, anh cũng thế sao?

-Đã từng…

-Còn bây giờ không thích nữa sao?

-Tôi không biết hihi “Sao lại vui thế nhỉ?”

-Lại đây đi, tôi gắp thú giỏi lắm nhá!

Nó quên mất mình đang là ai? Đi bên cạnh hắn nó cứ ngỡ như mọi chuyện mới như ngày hôm qua…Hắn nhìn nó, ánh mắt hắn lại hiện lên nỗi buồn…

-A ha, trúng rồi nè…anh thấy tôi hay chưa? - Nó nhảy lên vì vui sướng, bất giác hắn thấy hình ảnh của Bảo Anh

-Nè… - Quơ quơ tay trước mặt hắn – Làm gì nhìn tôi ghê vậy?

-Ơ…không có gì…cô hay lắm

-Hihi cám ơn…anh cũng thử đi.

Nó đưa cần câu cho hắn, hắn nhắm ngay con cún con…nó nhìn hắn có một chút bối rối, tim nó đập nhanh hơn…nhìn hắn miễm cười khi câu được con cún…

-“Mình sao vậy chứ…Bảo Anh mày phải bình tĩnh….”

-Tặng cô nè – Lại một nụ cười xuất hiện

-Ơ…cám ơn anh

Nó đón nhận cún con từ tay hắn, vô tình bàn tay nó chạm nhẹ vào tay hắn như có một luồng điện đi ngang bất giác hai trái tim lỗi nhịp, tay nó nhanh chóng rút về, nó xoay mặt đi che đi gương mặt ửng hồng của mình

-“Tim mình sao thế nhỉ?” – Hắn lẩm bẩm

-Tôi…với anh qua kia ngồi đi

Nó nhanh chóng đi trước tránh nhìn mặt hắn, nó sợ nó không kìm chế được cảm xúc của mình mà ôm hắn mất…

-Cô ăn kem không?

-Uhm hihi

Hắn lại quầy bán kem mua 2 que kem socola

-Anh cũng thích ăn kem socola sao? Nó đón nhận que kem từ tay hắn

-Không hẳn…chỉ là có một người…làm tôi phải thích..

Nó nghe thế cũng không hỏi thêm nữa, nó biết người mà hắn nói là ai…nó không biết mình nên vui hay buồn trong lúc này nữa.

Nó cùng hắn ra xe, hắn đưa nó về đến tận nhà…hắn khá bất ngờ trước ngôi nhà quen thuộc…

-Cô ở đây sao?

Nó quên mất, đành kiếm cớ nói dối vậy

-Ah…đúng rồi căn nhà này tôi mua cách đây một năm rồi, nhờ Hân đấy

-Uhm vậy ah….Gương mặt hắn thoáng buồn

-Anh vào nhà chơi, đến đây rồi…với lại vào đi tôi nấu món gì ăn xem như tôi trả công anh đã cùng tôi đi suốt buổi tối

Không thể từ chối hắn đành vào, nó thấy vui muốn giữ hắn bên cạnh thêm một lúc nữa…Bước vào nhà hắn thật sự ngỡ ngàn, mọi thứ vẫn như cũ, từ cách trang trí, những đồ vật…vẫn còn giữ nguyên vị trí của nó. Nó như hiểu ý liền lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn

-Vì Hân nói bạn của cô ấy rất quý ngôi nhà này nên tôi không thay đổi bất cứ vật gì cả. Anh ngồi đây đợi tôi tí nhá

Nó vào mang nước ra cho hắn, lại đi vào bếp lây huây một lúc, nồi cháo thịt băm đã chín, nó múc và tô rồi mang ra

-Anh ăn tạm cái này nhá! Tôi nấu không được ngon

-Uhm cám ơn cô - Hắn nhìn tô cháo trên bàn, bao cảm xúc lại ùa về…

Nó không biết mình làm như vậy có đúng không nhưng trái tim nó bảo nó phải như thế, nó muốn hắn một lần nữa đón nhận con người của nó

-Anh ăn đi, nguội là ăn không ngon đâu

-Uhm…ngon lắm…Hắn vừa ăn vừa tấm tắt khen, nó vui vì điều đó

Ăn uống xong, hai người ngồi đó cũng không biết nói gì với nhau nữa, trời cũng đã khuya hắn đành xin phép ra về. Tiễn hắn ra cổng nó chào rồi quay vào trong một cảm giác tiếc nuối trổi dậy trong nó.

Xe lăn bánh, hắn nhìn nó qua chiếc kính chiếu hậu, một nỗi niềm xót xa…tại sao hắn lại không muốn về, hắn níu kéo ngôi nhà đó hay hắn không muốn rời xa người con gái đó…

-Mình sao thế chứ? Nhìn cô ấy lại liên tưởng đến Bảo Anh…mình quá ít kỷ

Trở về nhà, đặt mình trên chiếc nệm ấm, hình ảnh người con gái đó lại xuất hiện trong hắn

-Tại sao chứ? Cô ấy không phải Bảo Anh…mày biết làm như thế mày có lỗi với Bảo Anh hay không hả? Tự trách mình, tự gõ vào đầu mình, bỏ qua cái suy nghĩ đó đi hắn dần chìm vào giấc ngủ

Nó vào phòng nhớ về buổi tối hôm nay, nhìn con cún con khẽ miễm cười… “Ước gì mãi như thế” nó miên man vào giấc ngủ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play