Một tháng trôi qua kể từ ngày hắn biết tin nhỏ đã…đi, hắn thẩn thờ như người mất hồn, đầu tóc bù xù, ria mép cũng đã dài ra…trong hắn bây giờ thảm hại vô cùng
-Cậu định như thế đến bao giờ hả? Nhật Bảo cùng Bảo Nam bước vào
-………..
-Cậu định như thế mãi sao? Bảo Nam bực
-…………..
-Mình nói chuyện với đầu gối hay hơn. Bảo Nam tiếp tục
-……………..
-Cậu làm ơn phấn chấn lại dùm mình đi, Vũ Khánh Băng là như thế sao? Dễ gục ngã như thế sao? Nhật Bảo tóm lấy cổ áo hắn, hắn vẫn thơ thẩn…
Ầm…Nhật Bảo quăng hắn vào gốc phòng
-Nhật Bảo cậu làm gì thế? Cậu điên ah? Bảo Nam đỡ hắn dậy
-Phải tớ đang điên lên đấy…Cậu nhìn hắn bây giờ xem có giống con người không? Bảo Anh trên trời có vui được không khi hắn với bộ dạng như thế này? Cậu nhìn hắn có xứng đáng để Bảo Anh yêu không? Nhật Bảo trút những bức xúc trong lòng
-Phải…tớ không đáng để cô ấy yêu nên cô ấy đã bỏ tớ mà ra đi…tớ không xứng đáng..tớ không bảo vệ được người con gái mà tớ yêu…tớ là thằng tồi, là thằng bỏ đi…Hắn ôm đầu….nước mắt hắn đã rơi…vì nó
Nhật Bảo và Bảo Nam nhìn nhau vui mừng vì hắn đã chịu nói chuyện như thế đã có tiến triển rồi…
-Cậu nói vậy chẳng khác nào cậu thừa nhận Bảo Anh yêu nhầm người sao? Cô ấy ra đi không thanh thản đâu Băng. Bảo Nam nói
-Thôi im hết đi…tôi muốn được yên tỉnh.
Hai người họ nhìn nhau, gật đầu ra ngoài, trước khi đi Nhật Bảo để lại cho hắn một câu nói
-Nếu cậu thật sự yêu Bảo Anh, cậu hãy cho mọi người thấy cậu sẽ không gục ngã mà phải mạnh mẽ hơn đó là lời nói cuối cùng Bảo Anh nhờ tôi chuyển đến cậu
Đóng cửa phòng hắn, Nhật Bảo cùng Bảo Nam về phòng nghỉ…..
Hắn ngã lưng xuống nệm, nhắm mắt lại hình bóng của nó lại hiện lên, nụ cười đó, ánh mắt đó…hắn nhớ nhớ phát điên lên được.
-“Nếu cậu thật sự yêu Bảo Anh, cậu hãy cho mọi người thấy cậu sẽ không gục ngã mà phải mạnh mẽ hơn đó là lời nói cuối cùng Bảo Anh nhờ tôi chuyển đến cậu”
Cầm con búp bê hồng và bé heo con trên tay
-Phải mình phải làm lại, mình phải bắt đầu lại…Bảo Anh! Em yên tâm, anh sẽ làm và chứng minh cho mọi người thấy “em yêu anh đó là sự lựa chọn đúng đắn”, anh sẽ vì em mà sống, anh sẽ mang theo nụ cười ấm áp của em đến hết cuộc đời này
Nắng ban mai đã ló dạng, ánh năng vươn vảy trên gương mặt u sầu kia…ấm áp…ấm áp…có phải là nó đang bên cạnh hắn không?
Bật dậy, hắn vào nhà vệ sinh chuẩn bị mọi thứ tươm tất, quần áo bỏ vào ba lô…mọi thứ đã sẵn sàng…
-Nè…sáng sớm mà cậu đi đâu thế? Nhật Bảo trông thấy hắn thay đổi không còn như bộ dạng ngày hôm qua nữa vừa ngạc nhiên vừa vui mừng
-Đi biển
-Đi biển sao? Bọn mình đi với? Bảo Nam chạy xuống
-Nhanh…30p nữa xuất phát
Nhật Bảo và Bảo Nam nhanh chóng gom đồ, bay nhanh vào phòng…30p sau mọi thứ đã sẵn sàng, chiếc xe thẳng tiến về “Biển”
-Ba anh đi cùng nhau sao?
-Ừ…mấy ngày bọn anh về
-Ừ anh Băng như thế em cũng yên tâm, thôi mấy anh đi vui vẻ nha…Hân cúp máy rồi vào lớp học tiếp
Cả ba người họ đều đã xin phép nghĩ học dù gì chỉ còn một tuần nữa là được nghỉ tết nên bọn họ xin nghỉ sớm…
Két…chiếc xe đậu trước căn nhà thân quen, hắn đứng nhìn quanh ngôi nhà…hình ảnh của nó lại hiện ra, “nó và hắn đang đuổi nhau trong vườn, nó và hắn đang tranh cãi …”miễm cười, nụ cười vụt tắt hắn đi vào trong, Bảo Nam và Nhật Bảo đã đi vào từ lâu…
-Ai để đồ trong phòng này thế? Hắn hỏi
-Là của tớ…sao thế? Bảo Nam trả lời
-Mang qua phòng khác
-Hả? Lúc trước tớ cũng ở phòng này mà
-Nó kêu đi thì đi nhanh đi. Nhật Bảo gọi
-Thằng này…uống nhầm thuốc ha sao vậy? Lúc trước một mực kêu ở phòng này giờ lại không cho… - Bảo Nam lầm bầm
Vì đó là phòng nó đã từng ở, hắn chỉ muốn một mình hắn chạm vào từng ngõ ngách trong phòng, nơi đây còn vươn lại hình ảnh của nó…hắn nằm xuống chiếc giường mà nó đã từng nằm, nhìn sang chiếc ghế mà nó đã từng ngồi, hình ảnh nó say rượu, nó hôn hăn…hắn miễm cười nhưng nước mắt lại rơi…Ôm lấy con búp bê và bé heo con….
-Su Su chính là em sao? Anh thật ngốc mà…..
Nhật Bảo và Bảo Nam đang lây huây trong bếp, đói mà hắn không chịu xuống không ai nấu ăn cả, hai người đành lủi thủi vào bếp
Ầm…xoãng…
-Cậu có biết làm không đấy, mì gói mà không nấu được nữa hả? Nhật Bảo nói
-Cậu giỏi nấu xem…
-Tránh ra, không có tớ không làm ăn gì được cả
Ầm…đùng…xoãng…
-Haha giỏi quá, bể chén hết rồi kìa, mì gói cũng nằm dưới đất haha
-Im ngay… - Nhật Bảo nhét nguyên gói mì vào miệng Bảo Nam
-Hai cậu đang phá nhà tớ đấy ah?
Hắn vừa bước xuống đã thấy thảm cảnh, hắn lại nhớ về nó “nó làm vỡ chén nhà hắn, nó ký vào tờ giấy nợ, nó đang nấu nướng, hắn nhăn mặt vì món ăn của nó…”
-Hihi…tại bọn tớ đói bụng…Khánh Băng đẹp trai…đừng nóng… - Bảo Nam nói trong lúc hắn đang tiến lại gần
-Để đó tớ làm cho, hai cậu ra kia ngồi đi
Hai người họ nghe thấy liền vọt ra phòng khách đứng đây lâu sợ mang hoạ vào thân, hắn nhìn hai thằng bạn mình rồi quay vào nấu…
Một lúc sau, món cháo thịt băm đã được mang ra
-Woa…Khánh Băng nhà ta đúng là số 1, học hành nấu ăn cái gì cũng giỏi - Bảo Nam nhìn tô cháo tấm tắc khen
-Ăn mau đi nói nhiều quá. Hắn lạnh lùng nói
-Ngon thật đấy! Nhật Bảo nói
-Uhm…Bảo Anh rất thích ăn món này. Hắn vừa múc một ít cháo vào miệng vừa nói
Hai người kia nhìn hắn, không nói gì nữa chỉ chăm chú vào tô cháo trước mặt mình…
-Xong rồi, mình ra biển, hai cậu có đi không?
-Uhm…đi chứ đợi bọn tớ… - Bảo Nam nói rồi vọt theo, Nhật Bảo cùng đi ra
Biển vẫn như thế, mọi thứ vẫn còn nguyên đó nhưng giờ đây bên cạnh hắn lại thiếu mất một người, hắn đi đến bờ cát đặt chân mình chạm vào mặt nước, ngồi đó nhắm mắt lại như nó đã từng làm, hai người kia thấy hắn ngồi cũng ngồi theo
-Hai cậu thấy sóng có mạnh mẽ không? Hắn hỏi
-Sao? …Uhm rất mạnh mẽ - Bảo Nam nói chứ chẳng hiểu ý hắn là gì nữa
-Sóng mạnh mẽ đương nhiên rồi, tự do bay nhảy chẳng phiền muộn gì cả - Câu nói của Nhật Bảo làm hắn ngoái lại nhìn
-Đúng…Bảo Anh cũng từng nới với tớ như thế, những con sóng đó…chính là cô ấy… - Hắn chỉ tay ra biển miễm cười nói
Hai người còn lại nhìn hắn, Nhật Bảo miễm cười “Băng cậu đã thay đổi nhiều quá”
-BẢO ANH…CÓ NGHE ANH NÓI GÌ KHÔNG? ANH RẤT NHỚ EM…RẤT NHỚ EM…EM CÓ NGHE ANH NÓI GÌ KHÔNG? Hắn đứng dậy hét lên
Chỉ có tiếng của hắn hoà cùng tiếng sóng, pha lẫn tiếng gió cùng cái vị mặn mặn của biển hay là do những hạt tựa pha lê từ trong mắt hắn đã rơi ra…
-Cậu cứ khóc đi…khóc cho hết những muộn phiền rồi cậu sẽ bắt đầu lại từ đầu…Bảo Anh nhất định đang cười cùng cậu đấy…
Nhật Bảo gõ nhẹ bờ vai hắn, ba người con trai cứ đứng đó nhìn ra biển….mong tìm được một hình bóng nào đó ngoài khơi xa…
-Thôi tối rồi bọn mình về thôi! Hắn nói
-Uhm…
Bọn họ về, bước vào phòng hắn miên man rồi thiếp đi, hắn mơ thấy nó, thấy nó đang miễm cười với hắn
-“Em nhớ anh Bi nhiều lắm, anh Bi phải sống tốt nha!”
-“Uhm anh hứa với Su Su mà”
-“Sau này không có Su Su bên cạnh thì anh cũng phải mạnh mẽ lên, anh phải sống vì Su Su biết không?”
-“Su Su ở lại với anh đừng đi nữa…”
-“Không được…Su Su phải đi rồi, tạm biệt anh Bi”
-“Không…đừng đi Su Su đừng đi”
-Đừng…đừng…
-Băng tỉnh lại…Bảo Nam hét lên
Hắn giật mình ngồi dậy
-Sao tụi bây qua phòng tao chi? Định làm gì vậy hả? - Hắn ôm ngay cổ áo mình lại
-Haha…mày nghĩ tụi tao làm gì mày… - Bảo Nam tiến lại gần hắn hơn
-Nè…không đùa kiểu đó nha…tránh ra…đồ bệnh hoạn…
-Haha…Thôi cậu đừng trêu cậu ấy nữa Bảo Nam…Mà cậu mơ thấy gì mà la lên vậy chứ bọn tớ tưởng cậu có chuyện gì nên chạy sang đây…haha… - Nhật Bảo
-Cười gì chứ…Tớ mơ thấy Bảo Anh, tớ bảo cô ấy đừng xa tớ nhưng cô ấy vẫn đi…
-Thôi ngủ đi…tại cậu nghĩ nhiều quá đó
-Uhm hai cậu về phòng đi, mai về sớm
-Hả? Mới ở đây có 1 ngày mà. Bảo Nam nói
-Uhm mai về sớm. Hắn khẳng định
-Thôi về phòng Bảo Nam - Nhật Bảo lôi Bảo Nam về
-Lúc đi thì hối thúc lúc về cũng thế, không cho nó một bài học không được mà
Nam cằng nhằng rồi cũng về phòng, hắn nhớ lại giấc mơ khi nãy
-Có lẽ Bảo Anh muốn mình như thế…Phải mình phải sống vì cô ấy…nhất định mình sẽ làm được…
Khẳng định với lòng một lần nữa rồi hắn thiếp đi, một giấc ngủ say sẽ cho người ta nhẹ nhõm hơn và hắn bây giờ tâm trạng hắn như trút bỏ được mọi ưu phiền….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT