Nó đuổi theo Bảo Trân đi đến một đoạn đường tối, nghe tiếng thúc thích nó từ từ tiến lại gần…

-Bảo Trân em sao thế? Sao lại khóc

-------

-Em sao thế? Mình trở về đi mọi người đang đợi… - Nó nắm lấy tay Bảo Trân nhưng nhỏ giật phăng ra

-Tôi không cần chị thương hại

-Sao? Em nói gì thế?

-Chị với anh Phi Nhân… Có phải anh ấy yêu chị đúng không?

-Em…không phải như em nghĩ đâu tụi chị chỉ là bạn

-Là bạn sao? Tôi nhìn thấy tất cả những cử chỉ ánh mắt anh ấy nhìn chị….

-Đúng là Phi Nhân thích chị nhưng chị đã nói rõ với cậu ấy là chị chỉ xem cậu ấy như một người bạn và bọn chị đã ngoéo tay rồi…em đừng suy nghĩ lung tung…Phi Nhân và chị chỉ có thể là bạn thôi…bởi vì người chị yêu là anh Khánh Băng. Giọng nó dần nhỏ lại

-Thật sao?

-Thật chị gạt em làm gì chứ? Mà chị nghĩ cậu ấy sẽ thích em thôi…em đáng yêu thế mà, mà có thể kể chuyện của em với Phi Nhân cho chị nghe không?

-Dạ. Em nhớ lúc em học cấp 2 ra về bị một nhóm người chặng đường chọc phá, e sợ quá em khóc cũng may lúc đó anh Phi Nhân đi ngàng, thấy vậy vào đánh bọn kia kéo em bỏ chạy, thoát khỏi bọn kia em và anh Phi Nhân chia tay nhau, lúc đó em không biết người cứu mình là ai, em muốn gặp lại nhưng không biết làm sao cả.

-Vậy làm sao em gặp lại Phi Nhân?

-Em còn nhớ hôm đó là 25/7 em cùng anh Bảo đến nhà bạn anh Bảo chơi, là anh Khánh Băng đó, lúc đó em gặp lại anh Phi Nhân em vui lắm…kể từ đó em quyết định phải làm cho anh ấy yêu em….nhưng toàn nhận được ánh nhìn lãng tránh…hihi. Chị thấy em có ngốc không chứ - Nhỏ rưng rưng nước mắt

-Sao lại ngốc chứ…chị tin chắc Phi Nhân sẽ yêu em nếu không thì cậu ấy mới đúng là tên đại ngốc

-Chị nói thật sao ạ!

-Chị nói thật…chị sẽ giúp em mà….mình về nha!

Bảo Trân vui mừng khi hiểu ra mọi chuyện, nhỏ gật đầu nắm lấy tay nó….nhưng mọi chuyện chỉ dừng lại như thế thì tốt quá

-Đi đâu vậy mấy nhóc, bọn tao chờ mày đã lâu rồi…hahaha…

-Chị là ai? Tại sao lại cản đường tụi tôi. Bảo Trân hét to

-Phương Thuỷ?

-Haha…khá lắm nhóc, mày còn nhận ra tao

-Chị muốn gì?

-Muốn gì ah? Mày nghĩ tao muốn gì? Bắt nó lại cho tao…

-Buông ra các người làm gì thế? Mau buông chị ấy ra…Bảo Trân liên tục đánh vào những người bắt nó, nhỏ cắn mạnh vào tay tên đang giữ lấy mình

-Bốp…dám cắn ông mày ah… - Miệng nhỏ có vệt máu, nhỏ ngất đi

-Bảo Trân, em có sao không mau tỉnh lại, các người thả em ấy ra….- Nó liên tục chống cự trước lũ đang giữ chặc lấy nó

-Hự… - Một tên đánh vào sau gáy nó làm nó ngất xỉu

-Đem bọn nó đi….hahaha…

Bọn chúng đem hai thân hình nhỏ bé lên xe chạy vụt đi mất chỉ còn lại một con cún nhỏ nằm lại chứng kiến tất cả mọi việc đã xảy ra…

Mọi người chờ đợi bọn nó khá lâu, nóng lòng nên mọi người chia nhau ra tìm kiếm lúc này Vân Kỳ và Thiên Ân cũng đã quay lại, họ nhanh chóng tìm nó và Bảo Trân khắp mọi ngõ ngách trong công viên….

Lòng hắn như lửa đốt…Phi Nhân cũng thế, trong đầu cậu hiện giờ hiện lên hình ảnh của ai kia, cậu thấy có lỗi vô cùng…

-Mọi người đã tìm ra chưa? Hắn gắt lên

-Cậu bình tĩnh nào? Nhật Bảo nói

-Bình tĩnh, cậu nói dễ lắm làm sao tớ có thể bình tĩnh được kia chứ?

-Theo cậu hiện giờ không bình tĩnh thì có giải quyết được vấn đề hay không hả? Một người là bạn tớ một người là em tớ, tớ không lo hay sao? Nhật Bảo tóm lấy cổ áo hắn

-Thôi…hai người dừng lại đi….định làm trò gì thế hả? Bảo Nam can hai người ra

-Tớ xin lỗi. Hắn nhẹ giọng

-Tớ cũng xin lỗi

-Bọn em tìm được con cún này ở đằng kia. Hân, Cao Kỳ, Vân Kỳ chạy tới

Mọi người nhanh chóng đi đến nơi đó, nhìn xung quanh đúng là có một cuộc vằn co ở đây…

-Bọn họ bị bắt cóc ư? Hân rơm rớm nước mắt

-Không sao…bọn họ nhất định không sao mà… - Nhật Bảo ôm Hân vào lòng an ủi

Cao Kỳ, Vân Kỳ cũng được người bên cạnh ôm lấy trấn an họ trong lúc này, còn hắn…Phi Nhân như muốn điên lên được….Bọn họ trở về nhà hắn….mỗi người một góc chờ đợi điện thoại…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play