Ngày nắng ấm hé dạng, nó cùng hắn vui vẻ trong công viên, một nơi nào đó trong công viên cũng có hai đôi khác là Cao Kỳ - Bảo Nam, Vân Kỳ - Thiên Ân cũng đang cùng nhau sảy bước. Phi Nhân không cho phép mình nghĩ tới nó nên vùi đầu vào sách vở mong sao thời gian có thể xoá dần hình bóng nó trong tim. Nhật Bảo thường gọi điện nhắn tin cho Hân làm nhỏ thấy yêu đời hơn, vui vẻ đón nhận những gì ấm áp mà Nhật Bảo mang lại cho nó….
Hôm nay đúng ngày 24/12 cũng là ngày sinh nhật nó, hắn, Phi Nhân, Gia Hân, Cao Kỳ, Vân Kỳ, Bảo Nam, Thiên Ân cùng chung tay trang trí ngôi nhà của hắn chúc mừng sinh nhật nó. Nhật Bảo bước vào, nhìn thấy Hân ngạc nhiên
-Hân, sao em lại ở đây?
-Ơ…anh Bảo…anh làm gì ở đây?
-Hai người quen nhau ah…tốt…vậy… - Không để hắn nói hết Nhật Bảo kéo hắn ra ngoài, để lại Hân nguyên dấu chấm hỏi to dùng
-Ai thế Hân. Cao Kỳ hỏi
-Ơ…bạn mình…”Nhưng anh ấy làm gì ở đây chứ?”
Phi Nhân nhìn Hân với khuôn mặt ngu ngơ, miễm cười…
-“Phim hay rồi đấy…hihi anh Băng của tôi, ngốc quá!”
-------------------
-Cậu làm gì thế? Buông tớ ra… Hắn vùng vằng
-Cô ấy…tại sao lại ở đây?
-Ai? Cậu nói Hân ah? Bạn của Bảo Anh…
-Bảo Anh? Mèo hoang hả?
-Cậu tin không? Hắn vung tay
-Hê hê…tin tin chứ…mà nghiêm túc nè…người hôm đó cậu nhờ tớ gặp là Gia Hân đó…
-Cậu…cậu nói sao?
-Uhm…Gia Hân chính là Su Su của cậu đấy
-Thật…?
-Thật…nên tớ mới bất ngờ như thế…
-Vậy bây giờ phải làm sao? Hắn trở nên ngốc nghếch
-Thì vẫn bình thường chứ sao? Tớ sẽ là anh Bi…của Su Su…
-Nhưng lỡ…
-Không nhưng gì cả…tớ còn chưa nói lời yêu cô ấy…cấm cậu xen vào
Gật đầu, hắn và Nhật Bảo quay trờ vào. Hân nhìn hai người họ đi vào miễm cười, hắn cũng thể hiện nụ cười ngượng ngùng nhìn Hân, Nhật Bảo đẩy hắn sang một bên đi lại gần Hân
-Anh là bạn của anh Băng sao?
-Uhm hihi bất ngờ khi gặp em ở đây
-Em cũng vậy
Hắn đang chăm chút cho cây thông lâu lâu lại nhìn sang Hân, hai người nói chuyện vui vẻ làm cho hắn cũng có đôi chút ghen tị
-“Hân là Su Su sao? Sao mình lại không có một chút ấn tượng nào vậy? Mày điên khùng gì thế…Hân chính là Su Su còn nghi ngờ gì nữa, mười lăm năm chứ có phải ít đâu…” tự gõ vào đầu mình với suy nghĩ không đâu. “Nhưng mà…Hân là bạn của Bảo Anh….Trời ơi sao mọi chuyện lại rối tung thế này?”
-Anh Băng làm gì đó? Qua phụ em đem hoa vào đây đi. Hân gọi làm hắn tỉnh…nhìn Hân hơi bối rối
-Ơ…ah…ơ…anh đi ngay. Hắn chạy ra phía ngoài, Hân nhìn theo khó hiểu, Nhật Bảo thấy khó chịu….Hân xoay qua nở một nụ cười cho Nhật Bảo làm cậu ngẫn ngơ….
-Qua đây…xê qua đây chút đi Nam…Nhật Bảo chỉ huy
-Mày ngon leo lên đây…đứng ở đó mà càm ràm…không thấy tao dây nhợ chằng chịt hả?
Chẳng là Bảo Nam đang treo những sợi dây kim tuyến xung quanh cửa….
-Mày bê hộ tao cái chậu này ra kia đi. Hắn kêu Nhật Bảo trông khi cậu đang ngắm nhìn Hân đang trang trí hoa
Ầm…chiếc dép bay thẳng vào Nhật Bảo
-Mày có nghe không hả? Hắn hậm hực
-Tao…hehe đi liền…hung dữ quá, ế vợ nhá! Vội chạy đi sau khi đã quăng lại câu nói cho hắn
-Cao Kỳ cậu với Vân Kỳ xong chưa? Hân vọng xuống bếp
-Sắp rồi….cậu yên tâm đi…bánh này tụi tớ phải làm thật đặc biệt hihi. Cao Kỳ đáp trả
-Ngon quá cho anh thử nha! Bảo Nam đứng ngay cửa bếp
Cao Kỳ xoay lại cười một cái té ra lửa, cầm ngay cái vá ngay đó
-Anh muốn ăn sao?
-Hehe…anh đùa chút thôi…em với Vân Kỳ tiếp tục…hehe…Băng cậu gọi tớ sao? – Bảo Nam vội chạy, chân bá vào cái sô nước….chộp nguyên con ếch to tương, sau đó là một trận cười…ra nước mắt
Phi Nhân đang trang trí những chùm boong bóng quanh cửa. Công việc diễn ra gần xong, bây giờ chỉ còn treo trước cửa một chùm hoa tuyết giả để khi người từ ngoài mở cửa bước vào sẽ làm cho tuyết rơi xuống…thật lãng mạng
-Mọi người làm tốt lắm, bây giờ mọi người về nghỉ tí nha tối nay bọn mình sẽ…cho Bảo Anh thật bất ngờ. Hắn nói xong mọi người tán dương cười thích thú…
-Mà bây giờ làm sao về? Vân Kỳ hỏi
-Uhm…mở cửa là tuyết rơi hết…nhà có cửa sau không anh Băng? Hân hỏi
-Hehe…mọi người thiệt là…có sao không….đi theo anh. Bảo Nam nói
Nhà này không biết của ai nữa, khách hỏi chủ nhà chưa trả lời mà bạn chủ nhà trả lời rồi….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT