Phi Nhân lái xe thẳng đến bệnh viện, lúc này Phi Nhân kể lại mọi việc cho nó và Hân nghe. Trái tim nó quặng đau, giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống….giọt nước mắt hạnh phúc vì nó mà hắn như vậy? Hay là giọt nước mắt hối hận vì nó đã làm hắn bị như thế….

Tại phòng hồi sức

-Hai người về đi mình ở lại chăm sóc anh ấy được rồi. Nó ngồi kế bên giường bệnh nhìn hắn, hắn vẫn chưa tỉnh

-Ừ…vậy bọn này về trước có gì nhớ báo cho tụi tao biết nha. Hân nói

-Uhm…tao biết rồi

-Bọn mình về. Phi Nhân chỉ nói được như thế, cậu cũng lo cho hắn đấy chứ nhưng cảm giác khó chịu vẫn cứ len lõi trong con người cậu

Mọi người ra về chỉ còn nó và hắn. Bây giờ nó mới có dịp nhìn kỹ khuôn mặt của hắn, gương mặt trở nên hiền dịu hơn ấm áp hơn, vô thức nó lấy tay vuốt nhẹ trên khuôn mặt hắn…để rồi tim nó lại đập nhanh hơn…nó miễm cười

-Mình thích anh ta sao? Suy nghĩ dừng lại khi tay hắn động đậy

-Anh tỉnh rồi sao? Tôi xin lỗi vì tôi mà anh…nó mừng khi thấy hắn tỉnh lại rồi nước mắt lại rơi…

-Em khóc sao? Hắn không nghĩ mình lại đổi cách xưng hô như vậy

Nó ngước lên nhìn hắn với đôi mắt hoe đỏ “Em sao? Anh ta vừa gọi mình là em sao?”

-Nè nhóc sao nhìn anh vậy chứ? Anh biết anh đẹp trai rồi…hắn trêu nó cố cho nó quên đi cái cách mà hắn vừa xưng hô khi nãy

-Em xin lỗi. Bây giờ đến lược nó, hắn một phút thất thần, nó lại khóc

-Nín đi nào….anh có trách gì nhóc đâu…hắn miễm cười, nó nhìn hắn lúc này lại cảm thấy giống một người…

-Ah…anh đói chưa em đi mua ít đồ ăn nha, anh nằm nghỉ đợi em em đi nhanh thôi…Nó đổi luôn cách xưng hô, ngượng ngùng bước ra, hắn nhoẽn miện cười cũng biết là nó đang lúng túng

Ra khỏi cửa phòng, nó khõ khõ vài cái vào đầu…

- “Mình sao vậy chứ? Tim thì đập loạn xạ…nói chuyện thì lúng túng…lại khóc…vì anh ta ư? Mình bị sao thế này? Điên mất tỉnh lại đi Bảo Anh…Mày thích anh ta sao? Không…”

Hắn nhắm mắt lại suy nghĩ, tâm trạng hổn loạn không biết phải cư xử với nó như nào cho thoả đáng…

-Mình có thật sự thích Bảo Anh như Phi Nhân đã nói? Không….mình không thể…còn cảm giác lúc nảy khi nhìn cô ấy khóc…tại sao lại khó chịu đến thế? Mình phải làm sao? Còn Su Su….Mình…

Cốc cốc cốc…cánh cửa phòng mở ra, Phương Thuỷ bước vào

-Anh Băng…anh thấy sao rồi…anh đã khoẻ hơn chưa?

Hắn ngạc nhiên khi thấy Phương Thuỷ lại xuất hiện ở đây lại còn biết hắn đang trong bệnh viện

-Sao cô biết tôi ở đây?

-Em…ah…em đi thăm một người quen đang điều trị ở đây, thấy anh được đưa vào đây em lo lắm…anh đã khoẻ hơn chưa?

-Cám ơn cô, tôi khoẻ rồi…bây giờ tôi cần chợp mắt…hắn nói rồi nhắm mắt lại

-Anh…

Phương Thuỷ tức tối mở cửa đi ra, lúc đó nó vừa vào định mở cửa thì Phương Thuỷ đi ra. Thấy nó Phương Thuỷ đưa ánh mắt đầy lửa giận phán một câu “Cô sẽ không yên với tôi đâu” rồi bỏ đi nó vẫn còn ngơ ngác…

-Nè sao còn đứng đó nữa nhóc! Anh đói lắm rồi….

-Ơ…đây anh ăn cháo thịt băm nha do anh còn bệnh nên tôi…

-Sao lại tôi? Hắn chau mày

-Thôi anh ăn đi

-Không có ưu đãi gì cho người bệnh hay sao? Do em mà anh mới này đây đó nhá!

-Tôi…tôi xin lỗi rồi mà anh đúng là cái đồ hay chấp vặt mà. Nó lại tiếp tục

-Hehe…vậy sao? Vậy em bón cho anh ăn đi. Hắn cười nham nhỡ đưa hộp cháo trước mặt nó

-Anh…tự ăn đi, anh không có tay chắc

-Ui…a…ui… Hắn giả vờ khó thở, ôm ngực

-Anh…anh có sao không? Được rồi tôi đúc anh ăn là được chứ gì…

Hắn cười, nó thì tức muốn xì khói…đúc hắn từng muỗn từng muỗn cháo, ánh mắt của hắn cứ nhìn vào nó làm nó ngại ngùng tim lại đập loạn nhịp…hắn cũng có cảm giác như thế nên thôi không nhìn nó nữa….lại nghĩ về hành động vừa rồi thật sự hắn không thể kiềm chế cảm xúc khi ở gần nó…

-Anh nghỉ ngơi đi tôi về nhà lấy ít đồ rồi vào ngay…

-Uhm…em về cẩn thận

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play