Hôm nay nó đã có thể xuất viện, Hân và cả Phi Nhân cũng đến, nó nhìn Phi Nhân ngại ngùng vì chuyện hôm trước. Phi Nhân không nhắc lại mà vẫn vui vẽ bình thường như mọi ngày vì ngày hôm đó khi ở ngoài biển tất cả nỗi lòng của mình Phi Nhân đã gửi theo những ngọn sóng, cậu tự hứa với lòng sẽ xem Bảo Anh như một người bạn….chỉ như một người bạn. Đưa nó ra xe, mọi người cùng về nhà…
-Mai mình lại ra biển đi, lần trước không đi được….với lại nằm trong bệnh viện mấy ngày qua…chán chết. Nó than vãng cùng Hân
-Tao không biết mày hỏi anh Băng với Phi Nhân đi
Nó quay sang hắn, nhìn khuôn mặt lạnh tanh nó biết thế nào cũng không được liền quay xuống Phi Nhân. Phi Nhân nhìn nó, bao cảm xúc cậu cố dồn nén nhưng nhìn thấy gương mặt nó…không thể không lây động
-Ừ Bảo Anh nói có lý đấy…ngày mai bọn mình ra biển đi
-Yeahhhh…cám ơn cậu nhiều, nó quay xuống Hân cả hai vui mừng như được nhận quà
Hắn nhìn qua chiếc kính trên xe thấy thế miễm cười trước hành động như con nít của nó nhưng nụ cười ấy nhanh chóng biến mất không để ai trông thấy.
Một bữa tiệc nhỏ đã sẵn sàng chào đón nó về nhà, tuy ở đây chỉ mới vài ngày nhưng nó thấy hạnh phúc biết bao khi trở về đây, mọi người quây quần bên bữa tối, tiếng cười rơm rả cùng tiếng trêu ghẹo chọc phá của nó, Hân, Phi Nhân làm cho căn nhà thêm nhộn nhịp trừ hắn ra, nó cảm thấy hăn hôm nay ít nói hẳn trầm lặng, gương mặt lạnh giá như lúc ban đầu họ gặp nhau.
Nó trở về phòng ôm ngay con búp bê vào lòng, vuốt ve, nâng niu…
-Búp bê à! Mấy ngày qua biết chị nhớ em lắm không hả? Nhớ lắm lắm luôn…vừa nói nó vừa hôn con búp bê
-Mày bị hâm hả? Hân vừa đẩy cửa bước vào
-Mày hâm thì có, sao vào phòng không gõ cửa hả?
-Từ trước tớ giờ vẫn vậy tao vào phòng mày có bao giờ gõ cửa đâu. Hôm nay mày bị sao vậy? Hôn con búp bê rồi lãm nhãm một mình
-Hihi tao đâu có bị gì đâu
-Ah mà hôm nay sao anh Băng trong khác quá vậy, từ cái hôm tao trong bệnh viện với mày về là đã như vậy rồi…????
-Tao…tao làm sao biết…xì xì…thôi mày về phòng đi tao buồn ngủ rồi…nó đẩy Hân ra cửa. Nhỏ liếc nó một cái rồi bỏ về phòng
Nó nằm đó chứ có ngủ được đâu, nghĩ lung tung lại nghĩ về hắn:
-Anh ta hôm nay sao thế nhỉ? Mà tự nhiên mình lại nghĩ đến anh ta kia chứ…lắc lắc cái đầu xua đi cái suy nghĩ vẫn vơ
Hắn cũng chẳng khác gì nó, nằm đó xoay qua lộn lại….cũng không ngủ được, hắn bật dậy đi xuống lầu lấy nước uống, nó nằm đó cảm thấy khát cũng đi xuống. Lúc này hắn đang lấy nước, đèn không mở, nó đi xuống nghe tiếng động tưởng có trộm…run sợ tay quơ được cái cây lau nhà….chầm chậm tiến đến nới phát ra tiếng động…nó nhắm mắt đánh túi bụi vào người hắn vừa đánh vừa la ăn trộm….
-Nè cô làm gì thế hả?????????
Nghe cái âm thanh quen thuộc nó mở mắt ra
-Là…anh sao?
-Không phải tôi thì là ai?
-Tôi…tôi xin lỗi tôi tưởng có trộm. Nó vội buông cái cây lau nhà xuống
Hân và Phi Nhân đang ngủ nghe tiếng la vội chạy xuống
-Có chuyện gì vậy Bảo Anh? Hân gọi, nó nhìn lại định đi về phía Hân nhưng chân nó lại vướn phải cây lau nhà
-Á….rầm
Nó mất đà, té kéo hắn theo, Phi Nhân bật đèn sáng lên. Phi Nhân và Hân đều mở tròn mắt hết công suất. Hắn đang nằm trên người nó, tim nó đập loạn xạ, hắn cũng không kém gì…một phút kịp định thần hắn vội đứng lên
-Không…không có gì chỉ là hiểu lầm thôi…Nó vội biện minh
Phi Nhân không nói gì bỏ về phòng
-Haha…hai người haha…có ai nói gì đâu mà phải thanh minh kia chứ. Hân trêu nó
-Bọn anh…thật sự không có gì…Hắn thấy nó lúng túng lên tiếng, nó gật đầu lia lịa miệng thì lấp bấp”Phải…phải”
-Hihi ai biết trước được chữ ngờ…hai người tiến triển nhanh hơn mình nghĩ đó nha hihi. Hân chạy về phòng
-Này….đã bảo không có gì mà….con kia muốn chết hả?????????Nó tức tối hét lên, Hân hiểu ý con bạn mình nên ba chân bốn cẳng chạy trước
Giờ không gian im hẳn đi chỉ còn nó và hắn, lúng túng không biết nói gì…
-Tôi…tôi về phòng…nó chạy vọt lên phòng đóng cửa sầm lại
Hắn chỉ kịp gật đầu cái rụp. Trở lại phòng tim nó đã ổn hơn nhiều, hắn cũng thấy tim mình đã đều hòa trở lại riêng Phi Nhân thì như một vết thương bị tái phát…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT