Một ngày trôi qua, nó đã nẳm trong bệnh viện được một ngày rồi….mọi người không ai chịu về cả…thấy ai cũng đều mệt mỏi cả Hân khuyên:
-Cậu với anh Băng về nghỉ tí đi mình trông nó cho
-Thôi hai người về đi, anh ở lại trông cô ấy được rồi
-Nhưng mà anh cũng đã mệt rồi…
-Thôi không bàn cãi…hai đứa về đi. Hắn quay sang nhìn nó
Phi Nhân không nói tiếng nào, tự trách bản thân, Hân gật đầu cùng Phi Nhân về nghỉ rồi chiều vào thay cho hắn
Nó dần mở mắt ra, người đầu tiên nó gặp là hắn….hắn đang gục đầu trên giường bệnh tay vẫn còn giữ lấy tay nó, nó khẽ lấy tay ra làm hắn tỉnh….nhìn thấy nó hắn liền nỡ một nụ cười…ấm áp
-Nhóc tỉnh rồi sao?
-Anh ở đây, còn…?
-Hai người kia vừa về thôi!
-Vậy là anh ở lại đây suốt sao?
-Uhm…anh chờ nhóc tỉnh lại
Nghe thấy, tự nhiên nó lại thấy vui…
-Mà sao bị dị ứng lại còn ăn tôm hả? Hắn hơi nặng giọng
-Tại….tôi…tôi…
-Lần sau không được như vậy nữa nghe không? Mà nhóc đói chưa?
-“Sao anh ta lại vậy nhỉ?” Nó nghĩ thầm nhưng lại thấy vui
-Nè có nghe anh hỏi không, nhóc?
-Uhm…đói rồi giờ muốn ăn cháo anh nấu…hihi
-Uhm…nhóc nằm đây đợi anh về nấu nhanh thôi…hắn xoa đầu nó, miễm cười….nó cảm nhận được nụ cười đó ấm áp vô cùng
Hắn trở về gặp Phi Nhân và Hân liền báo cho mọi người biết nó đã tỉnh, nghe thấy Hân và Phi Nhân vội đến bệnh viện
-Xin lỗi cậu nhé! Mình…
-Không có gì mà tại mình không ăn tôm được thôi, đâu phải lỗi của cậu…
-Mày đó lần sau tao không cho mày như vậy nữa đâu, làm tao hết cả hồn…
-Hihi tao biết rồi mà…
Cuộc nói chuyện diễn ra nụ cười lại tiếp nối nhau như chưa hề có chuyện gì xảy ra….Hắn trong bếp cũng đã xuất sắc hoàn thành món cháo thịt bầm cho nó, khẽ miễm cười hắn múc cháo vào hộp mang vào cho nó
-Thôi trễ rồi hai người về đi. Nó bảo
-Bảo Anh ăn gì không mình đi mua? Phi Nhân hỏi
-Ừ phải đó mày đã ăn gì đâu. Hân lên tiếng
-Anh Băng nấu cháo cho tao rồi chắc là cũng sắp vào đây rồi
-HẢ? Anh Băng? Từ lúc nào..???? Hân hỏi làm nó ngượng đỏ cả tai, Phi Nhân cũng bất ngờ không khém
-Thôi hai người về đi. Nó vội đẩy hai người họ ra, Hân cười như hiểu ý con bạn mình đang mắc cỡ…
-Vậy cậu nghỉ đi nha…anh Băng chắc cũng sắp vô rồi đấy, bọn tớ về nha. Phi Nhân nói
-Uhm…bye bye hai người. Quay vào trong nó lại nghĩ về câu nói của Hân, nó miễm cười
-Sao tim mình lại đập mạnh khi ở gần anh ta thế? Có khi nào????
Hân và Phi Nhân về được một lúc thì cánh cửa phòng được mở ra, một cô y tá bước vào…
-Cô cần tiêm thuốc
-Tiêm…tiêm thuốc sao ạ?
-Đúng
-Nhưng tôi khỏe rồi không cần đâu. Nó sợ
-Nhưng đây là yêu cầu của Bác sĩ, chúng tôi không thể làm khác được. Bây giờ cô quay người lại đây
-Không không….tôi không tiêm đâu. Nó đứng dậy tránh né cô y tá nhất quyết không chịu tiêm thuốc
Hắn lúc đó cũng vừa vào, nghe nó la nghĩ nó có chuyện gì hắn nhanh chóng chạy xong vào phòng thì thấy nó và một cô y tá đang chơi trò đuổi bắt. Nó thấy hắn vội chạy phía sau lưng hắn
-Cô ấy cần tiêm thuốc
Hắn kéo nó ra phía trước, nhìn nó
-Nè nhóc sợ sao?
-Tôi…tôi khỏe rồi cần gì tiêm thuốc nữa chứ
-Nhưng cô phải tiêm thì mấy cái bớt đỏ trên người mới lặng xuống
-Cô y ta nói phải, không đau đâu có anh ở đây.
Nghe hắn nói nó gật đầu, không biết tự bao giờ nó lại nghe lời hắn thế không biết. Hắn giữ nó để cô y tá tiêm thuốc, nó sợ quá tay thì bấu trên lưng hắn muốn rách cả áo, miệng thì cắn vào tay hắn, đau lắm chứ nhưng hắn không nói lời nào vì hắn biết như vậy nó sẽ không sợ…
-Xong rồi! Cô y tá nhìn hắn cười rồi chào đi ra
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT