Không quen , sao chứ , không quen ư ? Vương Tử cố xua đi câu trả lời ấy , kì thực . Từ khi biết được sự thật , anh đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng là Tiểu Khiết sẽ khó mà chấp nhạn mình , nhưng lại khôn gnờ phải nghe những lời nói sắt đá như thể . Người ta nói anh là gì nhỉ - Cao thủ tình trường . Thua rồi , thua một cô gái cao chưa tới thước bảy , tính khí chẳng giống ai , xếp hạng tư ở trường .
Tiểu Khiết như đánh thức Vương Tử khỏi dòng suy nghĩ : Thôi , học tiếp , làm hết cái này đi rồi xong ….
Vương Tử chẳng nói gì , anh cầm lấy tờ giấy nhìn chăm chăm . Tay thoăn thoắt đưa nhanh …Những đáp án được hoàn thành chưa đến môộ phút cho đến khi đưa Tiểu Khiết kiểm tra
Tiểu Khiết đưa mắt càng lúc càng nhăn lại : Cái gì thê này , anh khoanh bừa đấy hả , bài khi nãy khó thế anh còn làm được , sao cái này lại như thế này , anh tính đùa tôi đấy hả ..
Vương Tử lại thế , anh cố đẩy người áp sát về phía Tiểu Khiết nhìn cô bằng ánh mắt như thiêu đốt vạn vật . Đã từng nghe qua ai nói “ Tình yêu của chàng trai không thể hịen bằng trái tim mà bằng ánh mắt “
Phải vậy không chứ , hi vọng là không , nhưng dường như là thật
Vương Tử lại thì thầm , hương bạc hà phả vào : Đúng , tôi thích trêu cô đấy , vì sao à , tôi thích nhìn cô nổi cáu , thích cô nhăn nhó , thích cô phải luôn nghĩ về tôi , cô hiểu chưa ..?
Tiểu Khiết quay đi cố giữ bình tĩnh , ánh mắt lạc hẳn vào khôn gian , ánh điện mờ hắt lại khuôn mặt nóng ran như thiêu đót , tim đập nhanh hơn và
Tiểu Khiết : Anh điên rồi ..( Tay đưa lên định đẩ Vương Tử ra thì bị tay anh chộp lại )
Vương Tử : Không dễ như thế đâu , tôi điên , tôi đã điên từ khi cô rời khỏi hoàng cung ấy . ..Sao ? Cô cũng thông minh đấy chứ …
Hai ánh mặt lại chạm nhau lần nữa , họ cứ nhìn hau như thể muốn nói ra hết những điều cần nói , muốn nói . Trong giây phút ấy , thiếu chút nữa , cảm giác muốn ôm chầm lấy Vương Tử đã tích tắc xuất hiện trong Tiểu Khiết . Nhưng …Tiếng chuông điện thoại của Tiểu Khiết vang lên khiến cả hai như sực tỉnh
Tiểu Khiết trả lời rồi nghe trong giây lát : Tiểu Uy ..hả ..rồi , cũng được , anh đến đón tôi , ok , tôi đi xe anh đấy , rồi …Rồi , gặp …
Chưa kịp nói câu gì thì Vương Tử giật nhanh lấy chiếc điệnt hoại nói như hét vào
-Không cần cậu phải lo , tôi sẽ đưa cô giáo của tôi về , chào …
Tiểu Khiết chưa kịp đòi lại chiếc điện thoại thì tiếng tút vọng lại trong không gian yên tịnh .
Vương Tử năm chặt chiếc điệnt hoại như muốn ném nó , thành nhiều mảnh , càng nhiều càng tốt
Vương Tử lại nói bằng giọng khó chịu ấy :Xem ra , cô cũng giỏi làm đàn ông phải quan tâm nhỉ , ngày trước là Á Luân , Tiểu Thiên , giờ lại là thằng ngốc này .
Tiểu Khiết chẳng nói chẳng rằng lấy lại điệnt hoại , cho tài liệu vào Balo bước nhanh . Cô muốn ra khỏi nơi này
-Này , tôi , ý tôi không phải ..tôi .. ý tôi là
Tiểu Khiết cắt ngang : Tôi là đứa chẳng ra gì , ý anh là vậy chứ gì , không sai đâu , tôi là thế đấy , …
Nhanh , sao thời gian hai người cạnh hnau nó trôi qua nhanh vậy . Vương Tử căm thù cái thế giới này , căm thù cuộc sống này . Ánh mắt vẫn nhìn vào không gian ấy , phải chẳng ..?
________Đêm ,kkhông ngủ một năm trước______
Đi rồi , cô ấy đi rồi , lại thế nữa . Đây không biết là lần thứ bao nhiêu Vương Tử nói đi nói lại câu ấy . Chẳng ai xung quanh có thể nghe thấy . Phải , vốn dĩ chẳng ai dám lại gần Vương Tử từ khi anh trở về từ nhà Tiểu Khiết . Mùi rượu sực nức có thể ập ngay vào sống mũi đủ làm người khác khó chịu và thấy sợ anh hơn .Tiểu Huân đến , ngay ngoài kia . Cô đang khóc liên hồi đập vào c ửa bằng giọng cầu xin gần như tuyệt vọng
Tiểu Huân : Vương Tử . anh mở cửa ra đi , đừng như thế nữa , anh đang làm mọi người thấy khó xử hơn đấy . Tất cả chỉ muốn giúp anh thôi . Anh là người duy nhất nhất kế vị của quốc dân đảng …Vương Tử à , nghe em đi .
Vương Tử thật cảm thấy khó khó chịu khi nghe những câu nói vô tâm chỉ như những nhát dao sắc nhọn trực như găm vào . Những thán ngày cô độc lại bắt đầu ư . Không , không thể nào . Vương Tử biết mình không thể sống như vậy nữa . Mươi năm , hai mươi năm hay năm mươi năm nữa . Không thể ..Gĩư phép tắc cổ hủ , ăn nói nho nhã , làm việc theo một tờ giấy thời gian biểu được xếp sẵn . Họp hành , gặp mặt , lại bắt tay và cố tỏ ra vui vẻ . Phải không chứ, vậy mà khi Tiểu Khiết xuất hiện . Chuỗi ngày nhàm chán ấy tạm lùi lại . Một cô gái dám nói anh xấu , anh giả nai. Dám biết búi mật của anh , Một cô gái dám dùng suy nghĩ đơn giản khiến một Tiểu Huân cầm kì thi họa , một thái hậu khó tính phải khuất phục .Cô gái đỡ cho mình nhát dao sắc bén , khiến mình có thể nói chuyện và sốnh như chính mình .
Cũnhg chính cô khiến anh ra như vậy . Chán nản , cảm thấy như bị tổn thương , bị thương hại , bị lợi dịng . Cô là ai ? Cô là cái quái gì ?
Tiếng thúc giục vẫn như ngoài kia
Tiểu Huan : Vương Tử , anh trong đó , trả lời em đi . Anh nói gì đi chứ .
Vẫn chẳng có ai trả lời , tiếng chai thủy tinh lạo xạo bị đập vỡ .
Vương Tử : Im đi cho toi , các người thạt tàn nhẫn . Các người chỉ lo cho sự nghiệp chính trị của các người thôi , tôi thì sao . Là con người hay cỗ máy hả ? Có bao giờ các người nghĩ đến cảm nhận của tôi không ( càng lúc giọng nói càng lớn hơn , gay gắt hơn , tất cả …cho đến khi có tiếng nói ôn tồn của ai đó ngoài kia )
Vua Tử Trực : Vương Tử , mở của cho ta , ta có chuyện muốn nói với con ..Mở cho ta ..
Vài phút trôi qua và tiếng lách cách mở cửa . Vương Tử bước ra , trang phục xọc xệch , mặt mũi bơ phờ .và mùi rượu sực đến . Trông thật tồi tệ , tệ hơn cả tệ. Một hoàng thái tử lại ra thế này sao ? Tiểu Huân tiến lại nhưng Vương Tử khựng ở cửa . Vua tử trực bước vào , khẽ đóng cửa . Căn phòng rộng và lộn xộn , mọi thứ . ..giáy tờ , chăn gối , những mảnh vỡ . Vua Tử Trực nhớ lại hình ảnh của mình hơn hai mươi năm trước . Ông vốn cứng nhắc , lạnh lùng , bảo thủ và độc đoán . Vậy mà khi nhìn đứa con trai duy nhất của mình như vậy … Ô ng cảm nhận được nỗi đau ấy . Một cảmgiác khó chịu , kìm nén làm người ta chỉ muốn phát điên lên .
Vua Tử trực : Ta biết chuyện thái hậu chỉ thị con làm thái tử ..như vậy thật khó khăn . Ta cũng từng như con vậy ..
Vua Tử trực : Ta hiểu tình cảm của con dành cho Tiểu Khiết ..ta cũng như con vậy thôi
Dòng cảm xúc như không thể kìm nén thành câu chuyện . . Vua Tử trực đã kể lại câu chuyện của mình , câu chuyện tình với con gái gia tộc họ Thẩm ..
Vương Tử : Phụ hoàng nói vậy ..? Ý người nói là Cuộc hôn nhân là do người sắp xếp sao ạ ?
Ông chỉ trầm ngâm gật đầu
Vua Tử trực : Ta yêu cô ấy , yêu hơn tất cả quyền lực ta có , những cô gái ưu tú nhất thái hậu tuyển chọn . Cho đến khi cô ấy đi , ta cũng đau khổ , nhưng phải chịu đựng …Gìơ ta mới thấy , chẳng để làm gì cả …Khi ta sắp đặt chuyện này , ta chỉ ngghĩ trả thừ thẩm gia , thật không ờ , con lại yêu nó?
Vương Tử hằn học : Không , con hận cô ta
- Vậy thử hỏi đã bao giờ nó nói thích hay yêu con chưa
Đúng , chưa bao giờ , vương Tử lại càng dằn vặt , khó chịu . Phải chăng tình cảm anh dành cho Tiểu Khiết là chưa đủ , phải chăng việc anh nghĩ Tiểu Khiết thích mình là sai //?Mặc kệ , cái tính tự cho mình là đúng khiến anh muốn thay đổi , muốn làm chính mình
Vương Tử : Con không muốn làm thái tử nữa , con muốn làm chính mình , con chán ghét cuộc sống này .Con không đủ khả năng làm chủ một phần đất nước này . Con xin lỗi , . Nhưng gười có bắt buộc thì con cũng …
Vua Tử Trực trước khi đến đây đã suy nghĩ và quyết định tất cả . Một tháng rồi , việc chính sự hỗn loạn , rối ren . Ông không muốn con mình cũng phải như vậy. Hoàng cung này cũng cần có người xứng đáng sống trong tự do chứ - Vương Tử ..và thế là .. Á Luân trở thành hoàng thái tử mới
♪♪♪♪♪♪
Một ngày mới , lại một ngày nữa . Dù sao cũng khá hơn rất nhiều với Tiểu Khiết . Hôm nay trời hơi lạnh nên Tiểu Uy lại đưa cô đi học – Xe đạp . Trời này đứng đợi xe búyt không chết vì lạnh cũng chết vì tức .
Tiểu Uy xoay mình gồng lên đạp . Có vẻ áo khoác càng làm cả hai nặng thêm vài cân chứ chẳng ít gì . Thi thoảng lạng tay lái khiến Tiểu Khiết la lên. Nhưng vui , ít ra người nóng hơn một chút . Tiểu Khiết cũng thấy dạo này Tiểu Uy lạ , có vẻ quan tâm mình hơi quá , nhưng thôi , bạn bè mà
Vương Tử đi xe tới trường , …anh tháy , thấy hai người họ rất vui vẻ , cứ như là một cặp vậy . Xe mui trần lướt nhanh , cố đánh xe lại gần cho Tiểu Khiết biết . Cô biết , nhưng sao ? Hết thật rồi . Lại vào học . Những tiết học dài dằng dặc . Hôm nay lạnh thật ! Vậy mà không có tuyết . Càng tốt , như vậy sẽ đỡ lạnh hơn rất nhiều . Tuyét, lạnh , mùa đông - Tiểu Khiết ghét tất cả . Tiết học đầu tiên ..Tiết văn hoá học về Tây Âu nên Tiểu Khiết không có hứng thú mấy . . Bình thường , cô sẽ ngồi cùng Tiểu Bối ..nhưng từ khi bíet chuyện , cô đã không thể…. Thật ra Tiểu Khiết đang chờ đợi một lời xin lỗi .
Chuông reo , tiết học kết thúc rồi , Tiểu Khiết nhanh chóng cho sách vở vào cặp nhanh chóng rời khỏi phòng học .Ai đó kéo tay cô lại-Tiểu Bối
-Tiểy Khiết à , tớ có chuyện cần nói ..rất cần
Gịong cô ngập ngừng như mắc nghẹn nơi cổ họng vậy . Thật khó nói nhưng không nói trong lòng còn khó chịu gấp bội .
Tiểu Khiết cố giữ bình tĩnh trong thái độ thản nhiên nhất có thể : Ừ , nói nhanh đi , tớ bận lắm ..
Tiểu Bối lạc giọng đi : Xin lỗi ..
Tiểu Khiết vẫn đưa mắt qua lại nhìn cô một cách khó hiểu . : Vì cái gì ..?
- Vì tớ khiến cậu bị hiểu lầm ,,, nhưng thật ra ..
Tiểu Khiết không để Tiểu Bối nói hết câu : Vì cậu yêu anh ta sao ? Anh ta có sức hút vậy sao ?
Tiểu Bối bối rối nhưng vẫn phải trả lời , nói thật lòng có lẽ là cách duy nhất không cảm thấy áy náy lúc này . Nhưng mà , nói cũng chẳng để làm gì cả . Từng có câu chuyện về những chiếc đinh chưa ? Rồi .. “ Một cậu bé tính tình vô tâm , sốt ngày khiến người khác phiền lòng …Mẹ cậu thấy vậy liền khuyên cậu mỗi ngày đóng một cái đinh vào khúc gỗ khi tức giận hay làm người khác tổn thương . Sau đó , khi xin lỗi ai thì gỡ một chiếc đinh ra . Cậu bé làm theo cho tới ngày những chiếcđinh kín tấm gỗ . Một thời gian sau , cậu lần lượt nhổ hết chúng ra …Thấy đấy . Cậu đã xin lỗi họ nhưng nhìn xem , những vết sâu hoắm vân khắc lại . Dù có xin lỗi thì họ cũng đã bị tổn thương giồn như những vết đóng đinh kia vậy”. Tiểu Khiết chắc bây giờ cũng như vậy
-Dúng , chúng tta chơi với nhau cũng hơn một năm rồi, cậu không biết nhưng tớ luôn thầm mến mộ anh ấy như thần tượng vậy . Tớ luôn dõi theo anh ấy . Nhưng cậu biết không , anh ấy là một người nổi tiếng , mình từng nghĩ sẽ chẳng bao giờ gặp được anh ấy .Lúc đầu tớ chỉ nghĩ là mến mộ nhưng tớ yêu anh ấy mất rồi …
Tiểu Khiết chỉ còn biết nhìn Tiểu Bối . Yêu –Yêu . Sao Tiểu Khiết sợ nghe cái từ ấy thế . Mà sao lại là bạn mình . Sao lại là anh ấy – Vương Tử . “ Tôi đang khó chịu , đang đau khổ , hay tôi vui cho họ “ Dù rằng tôi biết Vương Tử chỉ trêu đùa cô ấy , chỉ lợi dụng Tiểu Bối thôi . Tiểu Khiết không thể nói gì , nói đúng hơn là không biết nói gìcả . Chỉ là không muốn nhắc tới Vương Tử thôi .
Cô nhoẻn miệng cười : Không có gì , cậu thích cũng chẳng liên quan đến tớ , tớ đi đây , thôi , chào cậu nhé
Bước chân chậm rãi , Tiểu Khiết ghét nói đến chuyện này lắm . . Những chuyện liên quan đến Vương Tử .
Tiểu Bối giọng ngập ngừng . Cô đang đấu tranh tâm lý ghê gớm lắm . Nhưng không hỏi ngay bây giờ cũng thật khó chịu
-Khoan đã ,nhưng tớ vẫn còn chuyện muốn hỏi ?..Thực ra , tớ không hiểu nổi , cậu và Vương Tử có mối quan hệ gì ?Vì sao anh ấy muốn mình đổ oan cho cậu , anh ấy và cậu …nói tóm lại , hai người …
Tiểu Khiết cười , một nụ cười hiền hậu nhưng cũng là che dấu : Chẳng gì cả , tớ chỉ quen anh ta sơ sơ thôi …
Bóng dáng Tiểu Khiết vừa khuất hẳn , Tiểu Bối nhận ra Vương Tử đang đi về phía mình . Uừ thì cũng vài ba câu xã giao , chủ yếu an hmuốn xem Tiểu Khiết có ở đây không .Nhanh chân rời khỏi như quá vô tâm
-Vương Tử : Anh có từng coi em là bạn gái anh không hả..? Sao anh lạnh lùng như vậy , hay anh cũng chỉ lợi dụng em như món đồ chơi với tất cả mấy cô người mẫu anh biết , kể cả Judy ? Nói em nghe đi , anh , có phải anh và Tiểu Khiết ,…anh từng yêu Tiểu Khiết không ..?
Im lặng , không khí im lặng bao trùm lên tát cả . Không bóng người ngoài hai con người đang mặt đối mặt .
-Phải thì sao , không phải thì sao …
Tiểu Bối lặng đi trong câu trả lời . Như vậy là thừa nhận rồi , phải câu nói ấy , chỉ nửa vời nhưng ý nghĩa thì rõ ràng . Tiểu Bối đôi mắt như cay xè chạy đi , nước mắt đã rơi , trên đôi gò má .
-Ra đây đi , đừng nói cô vô tình đi ngang qua (Vương Tử vẫn đứng tựa vào tường nhìn a khoảng sân rộng ) . Tiểu Khiết cảm thấy khó xử nhưng cũng phải bước qua , hoặc thừa nhận mình có quan tâm đến câu trả lời
-Đồ vô tâm , ANH KHÔng biết trân trọng tình cảm của người khác sao , trêu đùa người khácvui lắm hả ..? Như vậy đủ rồi đấy , Tiểu Bối thật lòng mà , anh …hơi tự cao đấy . Không phải ..mà là mắc bệnh kiêu ngạo bẩm sinh .
-Cô , tôi đang ở đây , nói với cô ( anh cúi người sát mặt Tiểu Khiết ) sao , tôi kiêu ngạo hả , coi thường tình cảm người khác hả ???Cô thì thanh cao lắm , kẻ lừa dối .Cô có b9ết cô hèn nhát lắm không hả , không chỉ lừa dối mọi người mà còn chính bản thân mình . Tôi ấy hả , ( càng lúc khuôn mặt anh lại càng sát Tiểu Khiết) tôi thích làm thế đấy . Đã có lúc , có một người con gái khiến tôi trân trọng cái gọi là tình yêu , nhưng giờ thì khác rồi .
Tiểu Khiết quay mặt lẩn tránh
Đừng chạm vào tôi , đừng nói chuyện với tôi , tôi không muốn thừa nhận . Tôi là tôi , tôi quá kiêu ngạo , với ai? Với chính bản thân tôi
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT