Khép cánh cửa phòng lại, Vương Tử ra hiệu như ra sân bay với Điền tổng quản .Phía trái của sân bay là khu riêng cho hoàng tộc với các chuyên cơ thượng hạng .Thường thì các chuyến bay như vậy sẽ có phản lực của hạm đội quân sự hoàng gia hộ tống .Vương Tử ngồi trên chiếc xe ô tô của hoàng tộc , mắt hướng ra ngoài cửa , trời hơi mưa thì phải . Những giọt nước lất phất ngoài cửa kính xe khẽ đập vào .Vương Tử vẫn hướng ánh mắt ra ngoài. Chưa bao giờ đôi mắt ấy đẹp như lúc này . Ánh mắt sáng nhìn hướng ra đầy những suy nghĩ ,
Vương Tử : Tôi ghét mưa ….
Điền tổng quản nhìn về phía Vương Tử , ông muốn chia sẻ dù là rất ít những gì Vương Tử đang suy nghĩ .Cùng với câu hỏi vẫn luôn thắc mắc
Điền tổng quản : Thái Tử .. Thực sự thích con gái của Thẩm gia phải không..? Có lẽ lúc đầu nó chỉ là một hôn ước nhưng lão tháy…
Vương Tử khẽ cười, một nụ cười hiếm hoi mà người ngoài thấy được : Không còn quan trọng nữa rồi .Cô ấy .. không thuộc về nơi này .
Hai bàn tay day day hai bên thái dương mêệ mỏi dựa vào thành xe .. Điền tổng quản cảm giác được cảm nhận của Vương Tử lúc này .Chưa bao giờ Vương Tử đi vào cái giờ này .Thật ngạc nhiên khi chính anh chủ động nói muốn đi thật sớm .Có lẽ anh không muốn để Tiểu Khiết biết .. Mà giả sử như có biết .. biết đâu đấy, Tiểu Khiết sẽ quan tâm anh như một sự thương hại …Không , chung quanh nhẹ bẫng , chuyến bay đi Anh khởi hành khi trời vừa hửng sáng .
Rạng đông .. Vương Tử có đọc qua bộ tiểu thuyết của Stepheny Meyer . Một câu chuyện tình yêu giữa con gười và ma cà rồng .. Đúng , khi rạng đông , con người ta sẽ cảm nhận được thứ ánh sáng diệu kì . Ấm áp , đó là tất cả những gì có thể cảm nhận .Nhưng khi rạng đông “chín “ánh sáng gay gát như chỉ muốn thiêu trụi vạn vật … Vương Tử xoay ly nước trái cây , thả mình trong thứ âm nhạc vốn ưa thích .Mỗi khi nghe nhạc , đầu óc như nhẹ bẫng . Bất kì thể loại gì … “ Trời sáng rồi, em còn ngủ à, chắc vậy , lười biếng như em “ .. Cái hình ảnh Tiểu Khiết trong phòng bệnh của Tiểu Thiên cứ hiện về.Ngủ , tất cả sẽ quen hết, biến mất .. và em sẽ mãi không còn …
Hoàng cung . Hôm nay đúng là cuộc chiến thực sự .Phải nói à cuộc chiến khốc liệt . Người ta hay dùng từ này với đảo chính hay chiến tranh hơn ….
ĐÚng khi trời hửng sáng . Chỉ dụ của thái hậu .Hôm nay Tiểu Khiết sẽ trải qua một cuộc sát hạch văn hoá . Tất nhiên , ứng cử viên sẽ “so tài” cùng cô là Tiểu Huân . Dụng ý này như để Thái hậu hạ thấp Tiểu Khiết và mang Tiểu Huân ra so sánh với hoàng tộc . Tiểu Khiết mặc vội trang phục như ngày thường chạy vội đến khu của Thái hậu . Căn phòng nghi ngút mùi trầm hương .Thái hậu ngồi trên một chiếc ghế bành lớn chạm trổ kì công.Bên cạnh là một chiếc ghế tựa kiểu châu Âu nhỏ hơn . Và đó là Tiểu Huan . Hai bên là nhữngngười ăn mặc trang nhã … Đó là các vị “giám khảo “ cho cuộc thi hôm nay …
Tiểu Khiết : Chào Thái hậu
Tiểu Khiết chào thái hậu như bình thường cô vẫn hay chào cha mẹ ở nhà. Nhưng thái độ của thái hậu có vẻ không hài lòng lắm .Tất cả chỉ bắt đầu khi giọng tháu hậu thay đổi
Thái hậu : Hỗn xược , đến phép tắc của quốc dân đảng cũng không học sao , khi chào người trong hoàng thất phải cúi xuống , …Còn nữa , ngươi không thấy Mỹ Kì cũng là người của hoàng thất mà không chào ….
Tiểu Huân (mỹ kì) quay sang phía thái hậu khẽ mỉm cười : Không sao mà thái hậu, cô ấy chưa nắm vững phép tắc có thể từ từ học ….
Tiểu Khiết nhìn thẳng vào đôi mắt thái hậu . Đây là điều cấm kị nhưng .. Tiểu Khiết vốn không nề hà chuyện gì .. Một con người quá ư ưa sự
thẳng thắn nên đôi lúc chính nó cũng làm người khác tổn thương.Dù không khóc trước mặt người khác cũng như không khóc một mình .. Tiểu khiết ghét nước mắt. Nó là thứ vũ khíhèn hạ nhất …
Tiểu Khiết : Xin lỗi nhưng ( Tiểu Khiết lấy chứng minh thư trong túí aó ra)… Tôi là người của Đảng cộng hòa thưa thái hậu …
Thái hậu nhìn Tiểu Khiết hồi lâu, cơn bức tức như chỉ muốn dâng lên nhưng cũng kịp giữ lại bình tĩnh .Ra hiệu cho cung nữ bên cạnh nói
- Thưa thái phi , hôm nay thái hậu triệu kiến là vì .. có một cuộc khảo sả văn hoá ạ .. mong thái phi hợp tác …
Tiểu khiết nhìn đi hướng khác kéo dài hai tiếng như càng làm thái hậu khó chịu “ thật không biết phép tắc”
Tiểu Khiết : Khảo sát…..
Đúng , là một cuộc khảo sát, hay nói hạch thì đúng hơn .Theo như những gì cung nữ ấy nói thì có các phần sau :
Trang phuc truyền thống và hiểu biết
âm nhạc và hội họa
(hai phần này thi trong ngày hôm nay )
bốn phần sau thi vào tuần tiếp theo
tài năng
nội trợ
ứng xử
trà đạo
Tiểu Khiết cầm tờ giấy hồng bìa cứng liệt kê những danh sách dài dặc như chỉ muốn xỉu . Họ ở trường chưa đủ mệt hay sao mà phải thi cái này. Cuộc sống cầ sự ôn hoà , Tiểu Khiết vốn không thích mình đem ra so sánh với người khác. Với như vậy , chẳng bằng tuyển vợ cho thái tử không bằng . Rõ rằng lúc đàu hoàng tộc đón cô vào mà . Mệt mỏi, cái từ duy nhất có thể diễn tả tâm trạng lúc này, chán nản , chưa bao giờ Tiểu Khiết dùng mấy cái cụm từ tiêu cực này nhiều đến thế . Từ khi vào trong cung . Đây có phải địa ngục . Không đau, vẫn còn chút ánh sáng yếu ớt của mặt trời lấp ló . Chẳng đủ làm tan chảy cái hoàng cung lạnh giá vô tình này . Đã nhiều lần tiểu Khiết xem truyện dã sử và phim cổ trang trên ti vi . Cuộc chiến giữa các phi tần thật khốc liệt .Tiểu Khiết không muốn thế.. chính xác vì cái lý do mà Tiểu Khiết thề thốt từ nhỏ sẽ sống như một bà già đến khi rời khỏi thế giới này trong trại dưỡng lão . Ngớ ngẩn quá phải không , nhưng cái biệt danh “kì cục” cũng đáng…
Cung nữ vừa nãu chạy lại chỗ Tiểu Khiết để đưa nội dung chuẩn bị thi ngay hai phần đầu . Tiểu Khiết cũng định hỏi ngay nhưng rồi đành tự nói với chính mình “ thi ? thi cái gì ?”
Trang phục truyền thống , hiểu biết , bài thuyết trình trang phục ấn tượng của Tiểu Huân như làm Tiểu Khiết tiêu tan thảm hại khi dám đem quần áo của Micheal Jackson ra nói ( kì thực lúc đó Tiểu Khiết cũng không thể nghĩ ra cái gì khác nên ..). Phần thi tiếp theo về âm nhạc thì òn thảm bại hơn .Tiểu Khiết còn không thuộc những nốt nhạc căn bản nói gì đến sử dụng nhạc cụ .Tiểu Huân chơi được vi ô lông , piano , đàn tì bà, đàn bầu . Bài thi âm nhạc của Tiểu Huân là một bản nhạc theo đúng kiểu truyền thống bằng đàn tì bà và được một giám khảo cho điểm gần như tuyệt đối . Còn Tiểu Khiết thì cầm chặt cây sáo trúc trong tay . Thứ nhạc cụ duy nhât cô có thể chơi .
Khi còn nhỏ, Tiểu Thiên vẫn dạy Tiểu Khiết thổi sáo , chỉ một khúc nhạc duy nhất . Khúc nhạc thật buồn , cái cảm giác khó tả mỗi lần nghe, lâu lắm rồi kể từ ngày Tiểu Thiên biến mất Tiểu Khiết không còn thổi khúc này . Đại loại thì cô cũng chẳng thích nó, những thứ bi thương , buồn . Nhưng nó là cách duy nhất thoát khỏi cụm từ “mất mặt”. Tiếng sáo cất lên lúc trầm lúc bổng . Khúc nhạc này thật sự rất khó thổi, nó làn khúc cuối của bản “ tuyệt tình “ một khúc ca khó nhất trong nghệ thuâậ sáo trúc .Nhưng do luyện tập từ nhỏ nên Tiểu Khiết có thể thổi nó không mấy khó khăn .
Thực sự sáo và người có tình cảm . Khi còn bé, Tiểu Khiết không thể cảm nhận được ý nghĩa trong nó, nhưng bỗng dưng , hôm nay lại khác … Và thật khó tin , hfnh ảnh ấy lại là Vương Tử .. Sao cứ mỗi lần có chuyện buồn hay nghe khúc nhạc buồn là lại nghĩ ngay đến Vương Tử. Thời gian trôi qua thực sự rất nhanh. Cho đến khi tiếng vỗ tay khe khẽ của vị giám khảo . Điểm tuyệt đối .Tiểu Khiết nhìn về phía thái hậu vẻ đắc thắng , trêu tức thái hậu thôi nhưng càng làm cho bà thêm ghét mình . Tiểu Khiết cũng không ngờ chuyện đó .
Hoà, kết quả thật bất ngờ , ngày đàu tiên không tệ. Tiểu Huân có vẻ không ưa Tiểu Khiết. Tất nhiên là như vậy . Tiểu Huân vốn không chơi với người gọi là thường dân . Người ngoài có thể nghĩ cô hiền lành đơn giản nhưng từ cái ngày định mệnh ấy.. cái ngày Vương Tư r quay đi trong những giọt nước mắt của cô ướt đẫm , Tiểu Huân lại càng căm ghét kẻ làm cho tình cảm hai người như vậy . Khi còn nhỏ, cha mẹ thường ra nước ngoài chỉ mình Vương Tử quan tâm chăm sóc cho Tiểu Huân .
Cuộc sống của hoàng tộc là vậy đấy . Ngày ấy, rất lâu rồi, Vương Tử xuất hiện như ánh nắng xua tan đi bóng đêm cuộc sống nhàm chán lặp đi lặp lại theo quy luật của nó .Một cậu bé cũng cô độc như vậy nhưng không hề yếu mềm … Cậu bé đã dùng chính bàn tay mình lau nước mắt cho một cô bé đang khóc - Tiểu Huân
Mãn cuộc , cả hai ra về . Bước ra khỏi cung phía đông , Tiểu Huân chạy về phía Tiểu Khiết nói chuyện
Tiểu Huân : Xin lỗi, cô có thể nói chuyện với tôi một lát không ….
Tiểu Khiết nhìn Tiểu Huân hồi lâu , họ ngồi xuống bên một chiếc bàn đá gần hồ lớn giữa hoàng cung . Tiểu Huân gồi xuống từ tốn và có vẻ rất quen với nơi này. Còn Tiểu Khiết thì đứng vậy , mắt hướng ra xa hồ …
Tiểu Huân bắt chuyện : Cô ít nói nhỉ, chắc sốnh chung với Vương Tử buồn lắm, anh ấy cũng ít nói mà ….
Tiểu Khiết theo phản ứng tự nhiên quay lại : Anh ta nói ít sao, cô không biết đấy chứ anh ta lắm c..h…( Tiểu Khiết đang định nói Vương Tử lắm chuyện)…. À không , lắm việc cần làm , không hay ở trong cung đâu…( cười xoà đi như để lảng tránh)..
Tiểu huân cũng cười nhưng chỉ là nụ cười xã giao thôi : Cô thích Vương Tử phải không ? Ai cũng thích, tôi nghĩ vậy , anh ấy hoàn hảo quá mà …
Tiểu Khiết như trúng tim đen vậy , Cô nghĩ lại những khi dáp mặt với Vương Tử, đã có nhiều lần ghĩ qua .. Nhưng cũng chẳng rõ ra sao , nghĩ đến chỉ thấy đau đầu thôi , như cực hình rồi, lại còn Tiểu Thiên nữa . Tiểu Khiết lại cười bối rối
Tiểu Khiết : Làm gì có.. sao thế được , anh ta chỉ thích cô thôi.. Hai người đẹp đôi , đẹp đôi lắm mà, khi anh ta xin được từ hôn thì hai người lại như xưa thôi ….
Tiểu Khiết không còn biết nói gì nữa nên ra về . Tiểu Huân nhìn theo cái bóng ấy : Cô nói dối , …..(tiểu huân nói khẽ)
Nói dối, phải không chỉ, Tiểu Khiết còn không hiểu Tình cảm của mình ra sao nữa chứ đừng nói đến nói dối .Uể oải vào phòng ngủ như chết …. À hình như hôm nay không thấy Vương Tử ..Nhưng mi mắt cứ rạp xuống .. chẳng thể nghĩ gì .. bóng tối , .. bỗng dưng khó thở… cơn hen , lâu lắm mới tái phát , sao lại là lúc này.. chết tiệt , Tiểu Khiết muốn kêu lên nhưng mất hết sức lực , bàn tay cố với lên nhưng thất bại … Chìm vào hôn mê,một bóng dáng , của một chàng trai … chạy đến cànglúc một gần , bế Tiểu Khiết rồi ….Tiểu Khiết lịm hẳn đi. Ai thế, một hơi ấm lạ kì… tiếng nhịp thở như nói lên sự lo lắng “ không thể mất em , cô gái có nụ cười ấm áp của mặt trời”
Tiểu Thiên bước đi chậm rãi trên con đường vào sảnh chính của Thẩm gia y võ . Không ai nhận ra Nhị sư huynh của ngày nào , chỉ là một chàng trai lạ …Khiến các học viên nữ ngoái theo chẳng rời mắt, .Sảnh chính , Huge đang luyện tập với người gỗ (mộc nhân).. Đôi mắt dừng lại trước sự xuất hiện của Tiểu Thiên
Huge : Cậu tìm ai ?
Tiêu Thiên nở nụ cười rạng rỡ (tay vẫn bị thương, chân vẫn đi khập khiễng )hay giả vờ không nhớ …Bí kịp cuối cùng …( đây là chuyện riêng của Huge và Tiểu Thiên)
Huge ngừng hẳn như mừng rỡ: Thằng khỉ, mất dạng sáu năm còn gì ….
Haingười nói chuyện cho tới khi Tiểu Thiên dừng lại hỏi : Em đến gặp Tiểu Khiết ….chúng em học chung trường mà
Huge nhìn đi Tiểu Thiên nói lảng đi chuyện khác: Sao cậu lại bị ra nông nỗi này ….
Tiểu Thiên nhận thấy sự bất thường gằn giọng : Có chuyện gì sư hunh nói thẳng đi, đừng như vậy
Huge quay lại tập với mộc nhân nói giọng như nghẹn lại : Nó sắp kết hôn rồi còn gì …. Nó bị ép hôn với hoàng thái tử của quốc dân đảng rồi , Vương Tử …..
Tiểu Thiên như mất bình tĩnh , ánh mắt nhìn lên như hằn học và như muốn điên lên . Anh nhớ lại , từ hôm hai người gặp nhau chưa bao giờ cô cho anh đưa về tận cửa … cứ nói đi bộ lòng vòng ..Thì ra vậy ..
Tiểu Thiên : Hắn là ai chứ , sao sư phụ có thể .. Cô ấy …- Anh lay mạnh Huge để rơi ra chiếc ví … Người như cứng đờ. Huge khẽ nhặt chiếc ví lên . Là ảnh Tiểu Thiên chụp cùng Vương Tử và tam ca của Wolf
Huge đưa lại chiếc ví nhưng cũng rất ngạc nhiên : Em quen hoàng thái tử sao ….( vừa nói , Huge chỉ tay vào Vương Tử ).
Tiểu Thiên không thể vào thính giác và thị giác của mình nữa . Sao , sau tất cả những chuyện này, một tay đua F1 như Vương tử , một tay sát gái siêu hạng … Cái gì thái tử ….
Tiểu Thiên vụt đi .. Tất cả mọi chuyện thật quá bất ngờ , ngay giờ phút này .Anh muốn mang Tiểu Khiết chạy trốn , thật xa …
Vương Tử, chuyến bay đáp cánh .Múc đích chuyến đi lần này về mặt chính trị mà nói là thăm các doanh nghiệp người hoa thành đạt nhất nước anh công việc của thái tử cũng không bậ nnhiều . Viếng thăm và ở lại dinh thự của tập đoàn dầu khí CK- một doanh nghiệp hoa kiều….Buổi gặp mặt diễn ra thật nhanh …Nhưng sự xuất hiện của Vương Tử lại làm cho con gái của tập đoàn Ck rung động - Tư Đồ Bội Đan ….
Một ngày tham quan chẳng mấy thú vị . Khi đêm tối tràn về. Vương Tử lại một mình trong cái thế giới im lặng .Chiếc laptop mở sẵn , là email của Nhu Triết : “ anh à, Mini đây, thật không liên lạc nổi với anh - Tiểu Khiết bị thái hậu bắt tham gia cuộc thi gì đó với Tiểu Huân, mà hôm nay, cô ấy bị ngất trong phòng đấy, đưa đi viện rồi . Anh nhờ vả nên em sẽ thông báo sau đấy …..Nhu Triết…..”
Vương Tử lại day tay hai bên thái dương “ lại trò gì đây, thái hậu muốn loại Tiểu Khiết thật sao ..Không biết cô ấy có sao không nữa .. Đừng nghĩ nữa . Cô ấy luôn có người mà cô ấy thích ..”…Ngừng suy nghĩ giây lát, Vương Tử dạo quanh khu vườn của dinh thự tập đoàn Ck . Ngồi bên một vách dất bên hồ nước … Khủyu tay chống vào đầu gối… Thật nhàm nhán . Hai tuần nữa chứ đâu phải hai năm . “ Sao mình phải lo lắng cho con ngốc ấy nhỉ,, kệ cô ta, ..” .Tiếng một cô gái thức tỉnh Vương Tử
Bội Đan : Thái Tử, anh không ngủ hả..?
Vương Tử nhìn lên bằng ánh mắt hút hồn . Vẫn thường thì Vương Tử mệnh danh “speed love” nhưng mà hôm nay thật không có tâm trạng
Vương Tử : Lệch múi giờ tôi không ngủ được, còn cô
Bội đan cười .Một cô gái nhỏ nhắn , hiền lành và rất xinh đẹp. Nhưng có vẻ cái tính rất giống Tiểu Khiết
Bội Đan lại tiếp lời : Tôi thích anh …..
Lại thế rồi, trong cuộc đời Vương Tử nghe cái câu này không biết bao nhiêu lần, nhưng phải chăng cô gái này mạnh dạn qúa
Vương Tử : Tôi mệt lắm , tôi nghỉ trước …
Bội đan vẫn nói theo : Anh vẫn thường trốn tránh như thế hả…Hoàng thái Tử
Vương Tử khẽ quay người lại , ánh mắt cương nghị vẫn cố tỏ ra bình tĩnh và lạnh lùng nhất của một thái tử dù thật ra tính anh không phải thế .
Vương Tử : Vậy nói thẳng nhé.. Tôi có người để quan tâm rồi….
Bội Đan quay đi cười nhạt . Mắt hướng về mặt hồ như thóang buồn , một cái nhìn xa xăm và khắc khoải . Về chuyến đi Nhật cách dây một năm , cô gặp một chàng trai… người thực sự cho cô biết mình là ai -Tiểu Thiên . Và cũng như Vương Tử, Bội Đan tham gia Wolf, bề ngoài thì là một thiên kim tiểu thư nhưng thực chất lại là một Wolf amateur..Cô khẽ tháo sợi dây chuyền trên cổ ra tung về phía Vương Tử
Bội Đan: Thì ra, anh cũng là một Wolf, mà còn là Nhị Ca nữa… (cô nhận ra nhờ sợi dây chuyền trên cổ Vương Tử)
Mới đầu cũng khá ngạc nhiên , nhưng họ đã bình tĩnh để có thể nói chuyện .Tất cả những bí mật của Vương Tử đều được chia sẻ cho Bội Đan và……
Định thần giây lát, chỉ thấy ánh đèm mờ, mùi cà phê sữa thơm phức và một người đứng ngay cạnh mình , một người con trai , có bàn tay thật ấm áp .. Nhưng không phải người Tiểu Khiết đang chờ đợi . Phủ nhận , nhưng càng có thể khẳng định “ Tiểu Khiết đang nhớ Vương Tử “. Thực ra bàn tay Vương Tử không hề ấm áp . Mặt trăng luôn bí ẩn và lạnh lẽo mà . Chỉ là khi ở bên Tiểu Khiết thấy rất gần gũi và dường như bị cuốn hút vật . Á Luân đưa tay qua , đưa tay lại trước mặt trước đôi mắt còn ngái ngủ của Tiểu Khiết
Á Luân : Này, này… Tôi là Á Luân chứ không phải Vương Tử đâu …Cô không sao chứ ( khẽ cười ) không phải cô nói không quan tâm sao, hay nhớ anh ta rồi ..
Tiểu Khiết đi về phía phòng : Không , không bao giờ , không kể cả khi chỉ có tôi và anh ta tồn tại, tôi mệt lắm , anh về đi ..
Cánh cửa đóng sầm , Á Luân ra về còn Tiểu Khiết thì lấy tất cả chăn gối ép chặt hai bên tai “điên thật rồi, không đúng , ckhông có, không phải… mình không thích , không nhớ hay có bất cứ cảm giác gì cả,….. căm thù lũ con trai dùng bề ngoài mê hoặc lũ con gái nhẹ dạ . Anh ta, chính là kẻ đó, đúng , ghét anh ta , ghét anh ta.. Điên thật rồi “
Trầm hương ghi ngút khắp căn phòng rộng lớn , “trận chiến cuối cùng phải chăng sắp bắt đầu?”. Phần thi tài năng . Thái Hậu cùng Tiểu Huân vẫn tới từ sớm , các vị giám khảo cũng vậy .Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của họ mà cứ như sắp tham chiến vậy .Các giám khảo làm việc rất nghiêm túc vì thái hậu dù không thích Tiểu Khiết nhưng cũng không cổ hủ tới độ mua chuộc hay giao hảo chấm theo cảm tình . Thái hậu cũng thực sự muốn thử xem Tiểu Khiết so với Tiểu Huân thì ra sao .Tài năng . Thứ mà mỗi người ai cũng có cho riêng mình . Tiểu Huân cũng vậy , balê, đúng như một tiểu thư . Một màn trình diễn balê thật nhẹ nhàng khiến người ta dường như sống trong một thế giới khác . Thật nhẹ nhàng êm ái ,….. Tiểu Khiết cũng rất thích màn trình diễn này, quả thực Tiểu Huân rất giỏi, những thứ thuộc về thế giới của Tiểu Huân khác xa với những thứ của Tiểu Khiết .Một thế giới quá toàm mĩ khiếng ười ta chẳng bao giờ tjỏa mãn với thứ mình có cả ….
Tiếp theo là Tiểu Khiết. Thẩm Gia Y võ , thật không hổ danh , kiếm thuật …. Sắc bén , lạnh lùng và chính xác là tất cả những gì thuộc kiếm đạo một võ sĩ phải nắm vững . Một cô gái bé nhỏ, những đường kiếm thật điêu nghệ, ….. Thái hậu nhìn Tiểu Khiết thì như nhớ lại bác của cô , người trước ka Vua Tử trực yêu thương nhưng không thể kết hôn … Bà cũng như Tiểu Khiết, nhưng trong cuộc thi năm ấy, bà chỉ thắng trong phần tài năng và thất bại trong tất cả…..
Kết tgúc, chỉ một phút là có kết quả, Tiểu thấy khá hồ hộp còn tiểu Khiết, tất cả không quan trọng nữa rồi ….Hoà.. kết quả hoà ..tất cả lại quay về mức không như ban đầu . Còn ba phần thi nữa . Ngay tiếp theo là Nội trợ , cái này Tiểu Khiết không tệ nhưng để nói so sánh với Tiểu Huân thì không thể mà cũng không bao giờ có thể sánh kịp . Hai tiếng đồng hồ trong bếp . Tiểu Huân dọn ra hai món ăn trông thật đẹp mắt khiến cái bụng đói meo cùng bản tính háu ăn của Tiểu Khiết trỗi dậy
Tiểu huân : Đây là canh ngũ vị và rau xào bảy sắc … Canh ngũ vị biểu trưng cho sự hòa hợp của đất trời và sự kết hợp hài hoà của những thức thảo mộc đơn giản nhất … Rau xào bảy sắc như nhắc tới cầu vồng - biểu tượng của cái đẹp thuần khiết , hiếm có nhưng lại tinh tế cùng bảy loại gia vị cao cấp nhất …
Thái hậu cùng các giám khảo và hai cung nữ gần đó nếm thử ( dù tiểu khiết rất muốn ăn ) . Vốn tính thẳng thừng không nề hà gì
Tiểu Khiết khẽ cười : Tôi nếm thử được chứ … dù sao thì món ăn cú tôi cũng xong rồi mà …
Tiểu Huân cũng mỉm cười đưa cho Tiểu Khiết cái bát nhỏ …. Tiếp đến là Tiểu Khiết . Trong cái âu lớn đó không gì khác là bánh bao trắng . Tất cả đều trố mắt nhìn …
Tiểu Khiết đưa tay khẽ gãy tai : Bánh bao trắng , chắc tất cả sẽ ngạc nhiên ….Thực sự thì sơn hào hải vị chắc hoàng thái hậu , các vị giám khảo ở đây đều đã thử qua , những cái đó rát tinh tế và thú thực có biết thì tôi cũng không làm được ….Nhưng nếu muốn tôi nấu cho ai đó cái gì để ăn , chắc chắn đó là bánh bao trắng . Chắc các vị vẫn chưa hết ngạc nhiên , nhưng có lẽ bánh bao trắng là món ngon nhất trong cuộc đời này tôi được ăn . Cũng đơn giản làm từ bột mỳ … không ngọt cũng không mặn. Mỗi khi ăn lại có cái vị ngọt đến lạ . Còn nhớ khi còn nhỏ mẹ hay đi vắng , bếp núc trong nhà toàn nấu các món cao lương mỹ vị , tôi lại cùng các sư huynh , sư tỉ ăn bánh bao trắng. Chắc khi chưa là thái hậu , khi chưa là các chuyên gia ẩm thực , mỗi người ngồi đây đều đã nếm qua , thức quà giản dị nhưng tâm ý lại không hề giản dị ấy . Người Hoa từ quá khứ đến hiện tại dù hoàng đế hay dân thường đều ăn . Món ăn ngon nhấ phải t là món ăn mọi người cùng được thửởng thức dù ở bất kì cương vị nào ……
Tiếng vỗ tay lần nữa , của các vị giám khảo, thật ngạc nhiên là cả của Thái hậu …. Kết quả thật vượt sức tưởng tượng , Tiểu Khiết đã thắng , tắng với món ăn chỉ mất ba mươi phút thay vì cả tiếng chuẩn bị …..thắng với món ăn chẳng ai ngờ tới .Không tệ
Hai phầnthi trà đạo và ứng xử gộp lại làm một . đề tài rát đơn giản là “ cảm nhận về trà và văn hóa ứng xử dùng trà, tiếp trà” …Trong khi một người thi thì người còn lại phải ngồi trong một phòng kín chờ đợi . Như mọi lần , Tiểu Huân lại là người thi truớc , vòng thi này cô nhất định không thể thua . Đây vốn là sở trường của Tiểu Huân và là “sở đoảng “ của Tiểu Khiết . Tiểu Khiết từ nhỏ tới giờ không thẻ một làn uống hết ly trà đsắng ngắt mà cảm nhận với ứng xử sao đây .
Tiểu Huân : Nghệ thuật dùng trà của người Nhật có thể coi như tinh túy nhất … Phức tạp nhưng thuần túy .Từ những giai đoạn chuẩn bị cho tới tâm thất, tâm ý khi dùng trà . Trà phải là loại được chọn lọc kĩ lưỡng , nước đun sôi trên bếp than nhỏ giữ lửa vừa . Trang phục truyền thống kết hợp …. Thưởng trà ( thưởng thức trà) phải theo quy nếp có sẵn , trà phải uống từng ngụm trong chén gốm mới ngon . Cảm giác đắng ban đầu nhưng ngay sau là vị ngọt động lại . Trà tiếp đón bạn bè, trà kính cha mrẹ ông bà, trà dành cho hôn thê , hôn phu lại khác …..
Thật không thể chê được . Một phần trình bày quá xuất sắc chi tiết và đầy tính nghệ thuật . Tiếp theo là Tỉểu Khiết
Tiểu khiết mang ra một ấm đất và một cái bát : Trà xanh hay còn gọi là trà lá tươi theo tôi mới thực sự là một nghệ thuật chưa được khám phá. Cuộc sống hối hả, chẳng mấy ai có thời gian để lập một bàn trà đích thực theo luật hưởng trà. Thay vào đó là các loại đồ uống có sẵn . Nhưng nếu một lần thử được uống trà lá mới thực sự thấy thoải mái và mát lành , Đúng , uống trà lá không phải nghệ thuât . Cũng không khó để có một ấm trà như vậy . Trà uống ngọt mát không đắng như các loại trà theo luật của người Hoa, Nhật hay Hàn ….Ai cũng thể uống , trà uống bằng bát rộng miệng như thức bình dân..Uống trà cùng gia đình sau bữa ăn , sau những giờ làm việc đồng áng căng thẳng hay kể ca sau giờ làm việc …..
Không tồi chút nào . Đúnglà phá cách và nhận định này thật khiến người ta bất ngờ …..Kết quả …
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT