Khách sạn Hoàng Gia.

Ở một bàn ăn trong nhà hàng của khách sạn, một cô gái xinh đẹp dịu dàng, mặc chiếc váy màu trắng đang tao nhã uống cà phê.

Ánh mắt của cô khó hiểu nhìn cô nhóc trước mặt, lại thêm gương mặt cậu chủ tại sao lại hóa thành gấu mèo?

Bộ dạng trông còn vô cùng hưởng thụ đãi ngộ như thế.

Thật là kì lạ.

Cô nhóc này từ khi nhìn thấy cô thì cứ mắt to trừng trừng nhìn cô.

Ừ, thì cô thừa nhận mắt mình không to bằng cô nhóc, nên nhịn… Bất quá không có ai có thể tự nhiên uống cà phê khi có người khác nhìn mình chằm chằm.

Cô thừa nhận cô làm ăn lương thiện, làm người cũng không đến nổi xấu, như thế nào vừa gặp mặt thì đã nhìn cô với ánh mắt giống như nhìn kẻ thứ ba cướp chồng người ta vậy.

Jenny Trần uống một ngụm cà phê, nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt không nhịn được, lên tiếng hỏi.

-Cô gái này, chúng ta từng gặp nhau sao?

-Không có.

Hải Nghi dứt khoát trả lời, ánh mắt vẫn không thiện cảm chiếu tướng lên người Jenny Trần.

-Vậy sao em nhìn chị giống như nhìn Tiểu tam vậy?

“Phụt”

Hải Nam bên cạnh rất không có tiền đồ mà trực tiếp phun cà phê vừa mới uống xong ra ngoài. Nhưng ngay sau đó dưới chân truyền đến đau đớn khó nhịn, khiến hắn bất ngờ kêu đau.

Quay đầu nhìn người vừa gây chuyện thì thấy Hải Nghi nhìn hắn mỉm cười xinh đẹp, bộ dạng quan tâm nhiệt tình lấy khăn giấy trên bàn lau miệng cho hắn.

-Chồng à, sao anh không cẩn thận vậy?

Động tác tay thì rất dịu dàng nhưng động tác chân thì lại không mềm mại như thế. Hải Nghi không chút thương tiếc giẫm đạp lên mu bàn chân Hải Nam, khiến hắn âm thầm đổ mồ hôi. Nhưng khóe miệng vẫn cười lấy lòng.

Vốn dĩ hai mắt đã hóa thành gấu mèo, khi cười lên lại càng cực kì buồn cười. Gương mặt hề hề giống như tên ngốc. Người trong khách sạn không nhịn được mà chỉ chỉ trỏ trỏ. Điều này làm cho Hải Nghi rất không hài lòng, cô trừng mắt một lượt nhìn xung quanh, khí thế nữ vương cao ngạo không chút tiếc rẻ mà phát huy.

Bọn người đó thấy vậy cũng không nhìn nữa. Hải Nghi còn chưa kịp hài lòng với tình huống này thì bên tai giống như có sét đánh qua vậy.

-Jenny, vợ tôi cô ấy hay ghen.

Hải Nam nhìn Jenny Trần đang ngơ ngác nói. Lúc nảy hắn đã biết vì sao Hải Nghi giận hắn. Hắn phải mất rất nhiều công phu miệng nói lưỡi múa mới đưa cô tới đây.

Bất quá khi nhìn đến phản ứng đáng yêu của cô hắn vẫn không nhịn được mà trong lòng cao hứng. Nghĩ vậy nên đau đớn ngoài da như thế này vẫn không thành vấn đề. Nhẫn nhịn cơn đau ngày một tăng phía dưới chân khi hắn vừa thốt ra câu nói kia.

Sắc mặt Hải Nghi khỏi nhìn cũng biết nó đã lạnh xuống vài phần. Cô cười quyến rũ nhìn Hải Nam khiến hắn bỗng dưng cảm thấy mồ hôi lạnh chạy dọc sóng lưng.

-Ách, hi hi cô chủ tôi đã có bạn trai.

Nhìn biểu hiện của hai người trước mặt, Jenny Trần nếu không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra thì thật đúng là uổng công làm người. Bất quá cô không phải là người bình thường mà là một chuyên gia tâm lí nổi tiếng thế giới.

-Cô chủ?

Hải Nghi bắt được hai từ trọng yếu trong câu nói của Jenny Trần, khó hiểu hỏi ngược lại.

-Vợ à, đây là Jenny Trần, là người mà trước đây ông nội nhận nuôi, hiện tại đang học tập và làm việc ở nước ngoài. Chị ấy mới đáp chuyến bay sáng nay. Là người nhà Trần Vũ cho nên chị ấy gọi anh là cậu chủ.

Nghe Hải Nam nói, lúc này sắc mặt của Hải Nghi mới hòa hoãn vài phần. Nếu đã gọi Hải Nam là cậu chủ thì gọi cô là cô chủ cũng không có gì lạ.

Hải Nghi mãi đánh giá người Jenny Trần mà không để ý đến ánh mắt của Hải Nam cũng nhìn Jenny Trần có chút khác thường.

Nhận thấy được ánh mắt hàm ý của Hải Nam, Jenny Trần mỉm cười chuyên nghiệp hướng Hải Nam nói.

-Cậu chủ tôi có một tài liệu quan trọng muốn đưa cho cậu. Hay là chúng ta lên phòng của tôi đi.

Jenny Trần khi nói thỉnh thoảng lại ngó nhìn Hải Nghi. Trong lòng Hải Nghi ẩn ẩn khó chịu, cô không muốn Hải Nam ở cùng người khác.

Bên cạnh Hải Nam đã không chút do dự mà nắm tay Hải Nghi đứng dậy, dẫn đầu đi trước.

-Vậy đi thôi.

Hải Nghi vẫn không chút nghi ngờ mà đi cùng với Hải Nam. Trong lòng buông lỏng vì Hải Nam đã không do dự mà dắt cô cùng đi. Tâm trạng vì thế mà vui vẻ hẳn lên.

Khi Jenny Trần mở cửa thì một mùi hương dễ chịu xông vào mũi, khiến người ta thư thái, cả người như nhẹ nhàng hẳn ra.

Đột nhiên Hải Nghi thấy Jenny Trần đi lên phía trước xoay người mỉm cười nhìn cô. Giống như mang theo ma lực, khiến cô làm theo những điều cô ta nói.

-Cô chủ, nhìn tay tôi đi.

Trên tay cô ta cầm một đồng tiền bạc, khi cô ta xòe tay ra thì đồng bạc rơi xuống, treo thẳng đứng trên tay Jenny Trần nhờ một sợi chỉ trắng. Hai mắt Hải Nghi bắt đầu hoa lên, nhìn đồng bạc cứ liên tục lắc lư lắc lư trước mắt cô. Trong lòng kinh hoảng cô cảm nhận được điều gì đó bất thường.

Nhưng tất cả đã không còn kịp rồi. Trước khi cô ngất đi thì bên tai nghe rõ mồn một giọng nói quen thuộc của Hải Nam.

-Không sao rồi, có anh đây.

Sua đó Hải Nghi trực tiếp lâm vào hôn mê.

Hải Nam ôm cô đặt lên giường nhìn về phía Jenny Trần nói.

-Được rồi, cô bắt đầu đi.

Jenny Trần hiểu ý, nhanh chóng gật đầu.

Từ giây từng phút trôi qua, mồ hôi trên trán Hải Nghi càng lúc càng toát ra nhiều hơn, thân hình nhỏ bé không nhịn được mà run rẫy. Bàn tay nắm chặt tay Hải Nam giống như đó là nguồn sống duy nhất của cô.

Hải Nam một mực ngồi bên giường, đau lòng thay cô lau mồ hôi trên trán. Hắn biết mười mấy năm qua cô luôn sống với cơn ác mộng đáng sợ. Cho nên hắn mới nhờ Jenny Trần giúp đỡ. Hi vọng cô có thể dũng cảm đối mặt với ác mộng kinh hoàng đó, để từ đó không còn sợ hãi như thế mỗi khi đi ngủ.

Hải Nam đưa tay vuốt nhẹ chân mày đang cau chặt của cô, thầm thì.

-Hải Nghi, cố lên.

Cơn ác mộng kinh khủng đó lại tới nữa, Hải Nghi sớm đã quen thuộc từng chi tiết trong đó, cô rất muốn tỉnh dậy, không muốn nhìn thấy càng không muốn nhớ lại nữa.

Nhưng luôn một sức mạnh vô hình nào đó không cho cô tỉnh dậy, cô càng chống cự muốn mở mắt thì cảm giác đó càng mãnh liệt hơn.

Trong đầu bất chợt nhớ tới lời nói của Hải Nam trước khi ngất đi. Vì vậy cô tin rằng Hải Nam lúc này đang ở bên cạnh cô. Hải Nghi trong giấc mơ nhất thời bình tĩnh lại.

Vẫn là người đàn ông đáng sợ đó, vẫn ánh mắt khát máu cô không thể nào quên được. Người phụ nữ đáng thương hèn mọn quỳ dưới chân ông ta…

Máu và nước mắt hòa vào nhau làm một…

Người đàn ông đó chính là quỷ, là ma cà rồng… Thật đáng sợ.

Cô nhìn thấy khóe miệng ông tràn ra máu tươi… Nhìn thấy người phụ nữ thế nhưng đã ngã xuống…

Cô nhìn thấy chính mình hoảng sợ, thân thể nhỏ bé ngồi co rút sau cánh cửa sắt, bụm chặt miệng. Thậm chí vì khống chế hoảng sợ trong lòng mà cắn chặt bàn tay đến chảy máu, nước mắt như hàng loạt viên trân châu nho nhỏ mà lặng yên nối nhau rơi xuống…

Năm đó Hải Nghi mới bốn tuổi… Không thể nào đối mặt với sự thật tàn nhẫn cũng như không thể nào đối mặt với ác mộng mười mấy năm qua.

Nhưng hôm nay, Hải Nghi 17 tuổi, đã có thể dũng cảm đối mặt với cơn ác mộng kinh hoàng đeo bám mười mấy năm mà không hề trốn tránh…

Hải Nghi 17 tuổi, lúc này nằm yên trên giường, thân thể vẫn còn run rẫy, tay vẫn năm chặt bàn tay to lớn của Hải Nam chưa một lần buông ra, nước mắt lặng yên thấm ướt gối…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play