Nhà ăn VuHa- Sky từng lọt vào top những nhà ăn sang trọng nhất. Nhà ăn ở đây là một khu biệt lập với các dãy học khác, nằm ở phía sau trường. Thiết kế sang trọng, rộng rãi mang đến cho mọi người không gian tốt nhất khi dùng bữa ở đây.

Nhà ăn được thiết kế theo hình cầu mang phong cách hiện đại, bên trong chia thành ba tầng: tầng một, tầng hai và tầng ba.

Hôm nay nơi này đặc biệt xôn xao, không vì cái gì khác ngoài thông báo chấn động được truyền ra sáng nay.

-Biết tin gì chưa, Nguyễn Hà Hải Nghi cảnh cáo không người nào mua tạp chí của câu lạc bộ tạp chí, nếu không sẽ cuốn gối đi khỏi trường đó.

Nữ sinh A nhìn nữ sinh B cẩn thận nói. Nữ sinh B còn chưa có trả lời thì một nam sinh bên cạnh khinh bỉ nhìn nữ sinh A, bộ dáng biết rõ nói.

-Chuyện này khắp trường ai mà không biết, bây giờ cậu mới nói có phải hơi bị “lỗi thời” rồi không? Xì

-Ôi! LÀm thế nào đây, từ nay tớ sẽ không được cập nhật tin tức mới nhất của Lục Đại Mĩ Nam rồi, hu hu hu.

-Biết làm sao chứ, người ta là công chúa Nguyễn Hà gia tộc vừa có quyền, vừa có thế, chúng ta có thể làm gì a… hu hu hu.

-Không có cuốn tạp chí trong tay tớ cảm thấy thiếu thiếu gì đó, cả ngày thật nhàm chán. Không biết Hà Hiểu Lam kia đắc tội gì với đại tiểu thư nhà người ta nữa.

-Còn không phải vì Vương tử Hải Nam của chúng ta sao? Ai mà không biết Hiểu Lam yêu Hải Nam lâu rồi chứ.

-Xuỵt. Muốn chết sao, nếu để người của Tứ Hải Mĩ Nam nghe thấy thì cậu chết chắc.

Nam sinh nhìn nữ sinh kia vừa lỡ mồm nói, trợn mắt đe dọa.

Lúc này Hải Nghi cùng với Như Băng và Bảo Phi đang dùng bữa trên lầu hai, toàn bộ những gì bọn họ nói cô đều nghe rõ ràng. Hải Nghi vẫn thản nhiên thưởng thức món bít tết cô thích nhất, bộ dáng không hề để tâm tới những gì bọn người đó nói.

Nhưng Bảo Phi tính tình nóng nảy không nhịn được nữa, tay nắm chặt dao nĩa hận không thể đâm chết bọn người lắm mồm kia.

-Mấy người này… Thật đáng chết mà, em đi dạy cho bọn họ một bài học.

-Ngồi xuống. Ăn cơm.

Bảo Phi toan đứng dậy đi thì giọng nói lạnh lùng của Hải Nghi vang lên. Bảo Phi giậm chân nhìn đám người đó, tức giận nhìn Hải Nghi.

-Nhưng bọn họ…

-Bảo Phi, ăn cơm đi.

Như Băng kéo Bảo Phi ngồi xuống ghế, ánh mắt nhìn Bảo Phi ý bảo im lặng, không nên gây thêm chuyện. Bảo Phi tâm không cam tình không nguyện, nghe lời ngồi xuống dùng bữa. Miếng thịt bò bị cô nàng giày xéo dã man, giống như nghĩ rằng nó là bọn người nhiều chuyện kia, cô ăn ngấu nghiến cho thỏa cơn tức.

-Như Băng chuyện tớ giao cho cậu, cậu làm xong rồi chứ.

Hải Nghi nhẹ nhàng dùng khăn giấy lau miệng, ngẩng đầu nhìn Như Băng hỏi.

-Xong rồi. Cậu nhìn xem.

Như Băng không hổ danh là cánh tay đắc lực của Black, chuyên nghiệp đưa tài liệu được lưu trong máy tính bảng cho Hải Nghi.

Hải Nghi nhanh chóng tiếp lấy máy tính bảng, nhìn tài liệu trong đó, ánh mắt lóe lên nhưng rất nhanh lại khôi phục nguyên trạng.

“Oanh”

Đúng lúc này, cửa nhà ăn bị ai đó đẩy mạnh ra gây nên tiếng động mạnh, mọi người không khỏi quay sang nhìn. Chỉ thấy Hà Hiểu Lam bộ dáng tức giận hùng hổ tiến về phía Hải Nghi.

Khóe miệng Hải Nghi nhếch lên nụ cười nửa miệng quen thuộc, lẩm bẩm nói.

-Tới rồi sao.

Cô đưa lại máy tính bảng cho Như Băng, chậm rãi vươn tay lấy cốc nước trên bàn uống một ngụm, thật không quan tâm Hà Hiểu Lam đến đây là tìm mình.

-Nguyễn Hà Hải Nghi, cô làm vậy là sao? Cô có quyền gì ngăn cản chúng tôi bán tạp chí chứ hả?

Hai mắt nhìn chằm chằm Hải Nghi, Hà Hiểu Lam oán hận chất vấn.

Hải Nghi buồn cười nhìn Hà Hiểu Lam, ánh mắt không che dấu khinh miệt trong đáy mắt, liếc nhìn Hà Hiểu Lam chậm rãi nói.

-Hà Hiểu Lam, tôi có ngăn cản cô bán tạp chí sao?

-Cô…

Hà Hiểu Lam tức nghẹn nói không nên lời, hơi thở gấp gáp nhìn Hải Nghi. Lúc này mọi người xung quanh cũng tiến lên xem náo nhiệt, đứng thành vòng tròn, bất đắc dĩ vây bốn người bọn họ bên trong.

-Tôi? Tôi thế nào? Cô không bán được tạp chí thì đến tìm tôi tính sổ sao? Hà Hiểu Lam trò chơi này dù thế nào cô cũng phải tham gia rồi.

Giọng nói thản nhiên của Hải Nghi tiếp tục vang lên, khóe môi còn hiện lên ý cười. Cô không quan tâm bọn người kia nói cô thế nào, từ trước đến nay Hải Nghi cô làm việc không thích xem sắc mặt kẻ khác.

-Cô… Cô lấy quyền gì mà ngăn cấm mọi người mua tạp chí của tôi chứ.

Hà Hiểu Lam toàn thân tức giận đến mất đi khống chế, hướng Hải Nghi gào lên. Hốc mắt tích đầy nước mắt, chẳng qua chưa có rơi xuống mà thôi, bộ dạng uất ức khiến người ta không nhịn được thương tiếc. Đáng tiếc ở đây không một ai dám đứng ra thay cô ta nói một lời.

-Tôi không có cấm bọn họ a.

Hải Nghi vô tội nhún vai hai mắt chớp chớp đáng yêu, vẻ mặt nói rằng việc này cùng cô không có liên quan.

Lời này nói ra, toàn bộ những người có mặt ở đây đều sững sờ, ánh mắt nghi ngờ nhìn Hải Nghi. Rất nhanh cô đã cho bọn họ đáp án.

-Tôi quả thật không có cấm bọn họ a. Chỉ là nếu tôi thấy ai cầm tạp chí của cô thì nhất định tôi sẽ có cách khiến cho nhà bọn họ phá sản.

Lúc nói những lời này, ánh mắt Hải Nghi lướt nhanh qua đám người đang vây xem, thái độ cảnh cáo rõ ràng, khiến mọi người không khỏi lạnh sống lưng. Không thể nghi ngờ gì nữa lời của Hải Nghi cô hoàn toàn không phải là đe dọa không thôi, cô nói được sẽ làm được.

-Cô… cô quá đáng.

-Tôi quá đáng. Hà Hiểu Lam, nếu tôi quá đáng thì giờ này cô có thể đứng ở đây mà lớn tiếng sao. Con gái của chủ một tòa soạn nhỏ bé như cô hoàn toàn không có khả năng được học ở đây, càng không có thành tích đặc biệt để nhận được học bổng. Tôi hỏi cô, cô lấy thân phận gì để học ở đây năm năm? Chỉ bấy nhiêu đây thôi, cũng đủ cho tôi đuổi cô ra khỏi trường. Còn nữa với những gì cô làm cho tôi, tôi cũng có khả năng khiến tòa soạn nhà cô đóng cửa. Xin đừng nghi ngờ những gì tôi nói.

Hải Nghi đứng dậy từng bước từng bước ép sát Hà Hiểu Lam, những gì Như Băng điều tra khiến cô nghi ngờ thật sâu, trong lòng mơ hồ đã có đáp án nhưng cô vẫn không muốn thừa nhận mà thôi.

Lí do cô ta có thể học ở đây, chỉ có thể là Hải Nam.

-Cô dám.

Hà Hiểu Lam hoảng sợ lui về phía sau vài bước, hai mắt trợn trừng nhìn Hải Nghi đang tới gần.

-Hà Hiểu Lam tôi đã từng nói với cô, trên đời này không có chuyện gì Hải Nghi này không dám, chỉ có chuyện tôi không thích làm mà thôi. Tốt nhất cô đừng khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi.

Khóe miệng như cũ treo lên nụ cười băng lãnh, nhìn Hải Nghi lúc này không khác một ác quỷ mang vẻ đẹp kiều diễm, thích thú đùa giỡn với con mồi.

Hà Hiểu Lam nhìn Hải Nghi như thế tâm không khỏi run lên, nhưng bất chấp, ánh mắt Hiểu Lam thẳng tắp nhìn Hải Nghi nói.

-Muốn đuổi học tôi? Không dễ vậy đâu, cô không biết chính Hải Nam cho tôi vào đây học sao?

Tâm Hải Nghi nhất thời chùng xuống, điều này chính là điều cô đã sớm nghĩ ra nhưng khi nghe chính miệng Hiểu Lam nói, vẫn không khỏi cảm thấy khó chịu.

Bình ổn lại tâm tình, cô nhìn Hà Hiểu Lam trêu cợt nói.

-Đúng vậy. tôi vẫn đang nghĩ xem, người hèn mọn như cô làm cách nào để câu dẫn người khác.

-Cô…

“Bốp”

Tiếng tát tai vang lên rõ ràng, mọi người im lặng nhìn một màn trước mặt, chỉ thấy Hải Nghi nắm chặt cổ tay của Hà Hiểu Lam. Còn trên mặt Hà Hiểu Lam hiện rõ dấu tay gai mắt, hai mắt phẫn hận nhìn Hải Nghi.

-Muốn đánh tôi sao? Cô không có tư cách.

Hải Nghi nói rồi hất mạnh tay Hiểu Lam ra. Hà Hiểu Lam mất thăng bằng ngã nhào về phía bàn ăn của Hải Nghi, tiếng bát đĩa rơi xuống nền gạch nhanh chóng vỡ choang.

“A”

Tay Hà Hiểu Lam chảy đầy máu, do không cẩn thận chống tay về phía trước, mà bên dưới là cái dao cắt bít tết của Hải Nghi vừa rồi.

Mọi người hoảng hốt nhìn một màn này, ngay cả Như Băng và Bảo Phi nãy giờ vẫn im lặng cũng hoảng sợ hết nhìn Hà Hiểu Lam rồi đến nhìn Hải Nghi.

-Đủ rồi.

Đúng lúc này một giọng nói lạnh lẽo vang lên. Hà Hiểu Lam nghe thấy tiếng nói, hốc mắt tích đầy nước mắt không nhịn được ủy khuất kịch liệt rơi xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play