“Hạch… hạch… hạch…”

“Binh”

“Binh”

Sáng sớm, Hải Nghi lạch bạch chạy đến phòng của Hải Lâm, co chân duỗi thẳng động tác nhanh gọn đá văng cánh cửa vô tội. Hơi thở lạnh lùng nguy hiểm, khiến hai anh em Hải Duy, Hải Lâm đang ngủ say trên giường bất giác trùm kín chăn quá đầu.

Hải Nghi hai bước thành một bước dùng hết sức bình sinh kéo cái chăn ra khỏi hai người bọn họ.

Trời ạ, hai người này cư nhiên ngủ không cần mặc áo sao!

Nếu cô chụp được ảnh này thì không biết sẽ bán được bao nhiêu tiền đây. Đáng tiếc bây giờ Hải Nghi cô không có tâm tình kiếm tiền.

Hải Nghi mặt không đỏ, tim không đập, lạnh lùng nhìn anh em Hải Duy, hai mắt mờ mịt nhìn mình như sinh vật lạ, lạnh giọng nói.

-Tên ngốc Hải Nam hôm qua không về nhà?

Hải Lâm ngáp dài một cái, nhìn cô gật gật đầu.

-Hắn qua đêm ở ngoài?

Ngay khi Hải Lâm còn muốn đống vai “con bửa củi” thì Hải Duy nhanh tay bắt lấy đầu hắn nhét vào trong chăn, nhìn Hải Nghi bình tĩnh nói.

-Có lẽ cậu ta ở biệt thự Trần Vũ.

Hải Nghi nhếch miệng cười ra vẻ rất xấu xa, nhìn Hải Lâm hươ tay múa chân cố gắng tránh khỏi móng vuốt của Hải Duy, tựa tiếu phi tiếu nói.

-Hải Lâm à, trên cổ của anh hình như có dấu răng?

Nói rồi Hải Nghi xoay người nhanh chóng xuống lầu. Hồi lâu sau, trên lầu truyền đến tiếng hét kinh khủng của Hải Lâm.

-JERRY, EM THẬT XẤU!!!

………………..

Sáng sớm Trần Vũ Văn ngồi ở phòng khách vừa uống cà phê vừa đọc báo. Nghe tiếng bước chân ngoài cửa, Trần Vũ Văn ngẩng đầu lên, nhìn Hải Nghi đứng ở cửa.

-Chào bác Trần, con muốn gặp Hải Nam!

Hải Nghi lễ phép cúi người chào hỏi. Hai mắt trong suốt nhìn Trần Vũ Văn, lộ ra vẻ nghịch ngợm không bao giờ khuất phục.

Trần Vũ Văn hài lòng cười, mỉm cười giảo hoạt nhìn Hải Nghi, bộ dạng lão hồ ly, không còn nghi ngờ gì nữa, cái tên Hải Nam kia chắc chắn kế thừa triệt để nụ cười giảo hoạt này.

-Nó ở trên phòng, con có thể lên xem một chút.-Trần Vũ Văn cười ý vị nhìn cô nói.

Nhìn nụ cười vô hại của Trần Vũ Văn, Hải Nghi bất giác lạnh run, chắc chắn có vấn đề. Nhưng chân không khỏi hướng phía cầu thang mà đi.

-Con xin phép.-Hải Nghi nói rồi, chân bước đi nhanh hơn, ở gần Trần Vũ Văn cô cảm thấy toàn bộ suy nghĩ của mình đều bại lộ ra hết, thật đáng sợ!

Hải Nam nhà cô đúng là vẫn đáng yêu hơn!

Đứng trước cửa phòng, Hải Nghi chần chờ không biết có nên gõ cửa hay không, nhớ đến một màn ngày hôm qua, lửa giận ục ục sôi trào, hôm nay cô nhất định sẽ xử hắn đẹp mặt.

Một cước đá văng cánh cửa phòng tội nghiệp.

Hải Nghi mang bộ dáng đòi nợ, hùng hổ nói.

-HẢI NAM, ANH…

Lời chưa ra khỏi miệng thì lập tức ngưng lại, Hải Nghi hai mắt mở to nhìn “hình ảnh không phù hợp với thiếu nhi”, miệng há hốc không khép lại được.

Mặt mãnh liệt bị nướng chín, càng lúc càng đỏ, mũi cũng có khuynh hướng “núi lửa phun trào”. Hải Nghi lập tức xoay người lại, tay ra sức bụm mũi, đầu ngửa lên nhìn trần nhà.

Trời ạ, hắn cư nhiên không mặc quần áo, tướng ngủ lại còn cực kì xấu, chăn bị đạp rơi xuống sàn, lộ ra vô hạn cảnh xuân, khiến người ta mặt đỏ tim đập.

Biến thái! Chẳng lẽ tên con trai nào cũng biến thái như vậy sao?

Chẳng qua người gặp phải hiện tượng mặt đỏ như gấc, tim đập gia tốc không theo quy luật tự nhiên chính là Hải Nghi cô.

-Không thấy, không thấy, không thấy… tôi không thấy gì cả!

Hải Nghi âm thầm kịch liệt trấn an nội tâm bấn loạn của mình. Không hề hay biết có người đang nhìn mình bằng ánh mắt quái dị.

-Không thấy cái gì?

Hải Nam nửa ngồi, nửa nằm trên giường cười cười nhìn Hải Nghi đang xoay lưng lại với mình. Từ lúc nghe tiếng cô dưới phòng khách hắn đã biết cô chắc chắn sẽ tìm hắn. Cho nên cái này chính là hắn cố ý.

-Thì thấy Hải Nam không mặt quần áo…

Hải Nghi nghe tiếng theo quán tính xoay người lại không ngờ nhìn thấy người lẽ ra nên nằm ngủ, nhưng bây giờ lại còn cười vô cùng vô lại, giơ hai ngón tay, cười đến cực kì sáng lạn, nhìn cô nói.

-Chào buổi sáng.

Hải Nghi nhìn hắn không biết xấu hổ, dám khỏa thân trước mặt mình, trong lòng rất rất tức giận, có phải hắn cũng dễ dàng cho người ta nhìn thấy bộ dạng như vậy không?

Đáng ghét!

-Hừ! Hải Nam, em cho anh 5 phút lập tức, lập tức ăn mặc chỉnh tề xuất hiện trước mặt em. Nếu không, hậu quả anh tự lo mà gánh lấy!

Dứt lời Hải Nghi xoay người chạy xuống lầu, bên trong con truyền đến tiếng cười khoái trá của Hải Nam.

Có trời mới biết vừa rồi cô đã nổ lực khống chế “nham thạch” bùng nổ như thế nào, kịch liệt không cho tầm mắt rời vào bộ vị trọng yếu của hắn, thật xấu hổ, xấu hổ quá đi.

Hải Nam, anh còn dám khỏa thân trước mặt người khác chờ xem em sẽ thu thập anh thế nào!

Hải Nghi nhanh chóng chạy xuống lầu, nhìn thấy bộ dạng việc gì cũng biết của Trần Vũ Văn thì mặt lại không khỏi đỏ lên.

-Đến đây, ngồi một lát.

Trần Vũ Văn nhìn cô cười hiền, ánh mắt nhìn lên lầu chợt lóe lên, nhìn thấy Hải Nghi đã ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, mới đẩy đẩy gọng kính trên mũi, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô, không khỏi khiến cô có dự cảm bất an.

Nhưng thủy chung từ đầu đến cuối Hải Nghi vẫn dùng ánh mắt không chút gợn sóng thẳng tấp nhìn Trần Vũ Văn.

Nhìn ngươi đàn ông cương nghị, lạnh lùng, nhưng lại có chút lưu manh. Đúng chính xác là như thế bộ dạng này cô đã nhìn thấy trên người của Hải Nam.

Đúng là tại sao lại có một người đàn ông kì lạ như vậy, không ai biết người đàn ông này trong đầu đang suy tính cái gì, Hải Nghi thật tò mò muốn biết mẹ của Hải Nam là người như thế nào. Phải là người phụ nữ như thế nào mới có thể đứng chung một chỗ với người đàn ông này…

Suy nghĩ của Hải Nghi nhanh chóng vượt hàng rào, nhảy qua song sắt, đương lúc sắp vỗ cánh bay cao, bay xa, thì Trần Vũ Văn đột ngột nói.

-Hải Nghi, ta quyết định gả Hải Nam cho con, con phải nhanh chóng rước thằng nhóc xấu xa đó về nhà đi.

“Oanh”

“Bụp”

“Bụp”

“Bụp”

“Binh”

Câu nói này thành công hóa đá Hải Nghi, đồng thời trên lầu truyền xuống một chuỗi âm thanh thanh thúy, mọi người đồng loạt xoay đầu lại, kinh ngạc nhì thấy Hải Nam thê thê thảm thảm nằm dưới cầu thang ôm chân kêu đau, ánh mắt nhìn Trần Vũ Văn khiếp sợ trừng lớn, khóe miệng giật giật, ngoại trừ không thể tin vẫn là không thể tin.

Đả kích! Thực sự quá đả kích!

Đúng là sát thủ giết người chỉ trong một câu nói.

Đây chính là nhận định tiếp theo của Hải Nghi dành cho Trần Vũ Văn. Thực sự so với lão hồ ly như Trần Vũ Văn mà nói thì Hải Nam chỉ xứng đáng là một tiểu hồ ly chưa tu luyện xong mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play