Bóng tối phủ dần cả ngọn núi, gió đêm rít gào, lạnh lẽo. Tất cả các cửa sổ đều đóng kín. Bên trong tòa nhà màu trắng sáng đèn rực rỡ.

Bước ra khỏi phòng tắm Hải Nghi không thấy Hiểu Lam đâu, chỉnh lại mái tóc rối, khoác thêm chiếc áo lông, cô bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Dọc theo hành lang cô cũng không thấy ai, chắc là tập trung ở phòng khách hết rồi.

Phòng khách thật lớn, ghế sô pha màu kem xếp khít nhau tạo thành vòng tròn lớn giữa nhà, đèn chùm thật lớn treo trên cao, chiếu sáng cả khách phòng, khi Hải Nghi thong thả bước xuống từng bậc thang thì mọi người đang nói cười rất vui vẻ.

Hải Lâm đang tán chuyện với các bạn gái, cách nói chuyện vui vẻ khiến mọi người rất thích thú lắng nghe. Hải Duy luôn im lặng ngồi kế bên, tựa vào ghế. Không thấy anh hai Hải Phong đâu chắc là bận hầu chuyện với người đẹp.

Ánh mắt đảo một vòng, cô bắt gặp thân hình lười biếng của Hải Nam ngồi chống cằm ở quầy bar. Bộ dáng mê người không biết đang suy nghĩ cái gì, bên cạnh năm sáu cô gái cũng học hắn ta chống cằm, ánh mắt mê li nhìn vẻ mặt trầm ngâm của hắn.

Cô không hiểu sao mình lại giận khi thấy xung quanh hắn có nhiều cô gái vây quanh. Vỗ đầu mình mấy cái, Hải Nghi nghĩ rằng chắc mình bệnh rồi, sao có thể như thế chứ.

“Phì”

Nghe tiếng ai phì cười phía sau, Hải Nghi xoay người lại nhận ra đó là Hoàng Tử Minh, hắn cũng đi vào phòng khách, nghĩ lại hành động xấu hổ vừa rồi, Hải Nghi thật muốn đào cái lỗ để chui xuống. Thấy ánh mắt lấp lánh ý cười chưa tan của Hoàng Tử Minh, cô cảm giác rất quen thuộc, nhưng không biết giải thích tại sao. Khẽ ho khan, Hải Nghi giả vờ như không có việc gì, bình tĩnh đi xuống dưới.

Phía sau, Hoàng Từ Minh bỏ hai tay vào túi quần thong thả theo sau cô. Hải Nam đang lọt vào trong suy nghĩ của riêng mình nhưng khi thấy bóng dáng quen thuộc thì hứng khởi chạy tới, bộ dáng cún con lấy lòng.

-Hải Nghi, trời lạnh lắm uống nước ấm đi.

Hải Nghi chỉ hờ hững liếc xéo đám con gái phía sau Hải Nam, mặt lạnh nhận lấy ly nước trên tay Hải Nam, uống một hớp. Quả thật, ấm hơn rất nhiều. Hai người ngồi xuống sô pha.

Phía đối diện nhìn thấy Hoàng Tử Minh cũng ngồi xuống dịu dàng cười như ánh mặt trời không bao giờ tắt. Quay sang nhìn thấy gương mặt lạnh lùng, cao ngạo như một vương tử châu Âu của Hải Nam, cô cứ tưởng mình nhìn nhầm, người này như tắt kè hoa, biến đổi trạng thái không ngừng, cô hứng thú muốn tìm hiểu xem đâu là con người thật của hắn.

Nhận thấy ánh mắt của Hải Nghi chiếu thẳng vào mình, Hải Nam thu hồi tầm mắt nhìn xuống đôi mắt to tròn của người bên cạnh, cong môi cười, thấp giọng nói bên tai cô.

-Hải Nghi à, có phải em cảm thấy hôn phu của mình rất đẹp trai hay không?

Nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại trong tầm mắt, Hải Nghi thẳng thắn gật đầu.

-Ừ.

Hải Nam có chút sửng sốt không ngờ cô sẽ trả lời thẳng thắn như vậy, lại còn chỉ có một tiếng “Ừ”. Hải Nghi vươn tay nắm lấy cằm hắn xoay qua phải, rồi xoay qua trái, mới lắc đầu, cảm thán.

-Với gương mặt yêu nghiệt này, đi ra ngoài nhớ mang khẩu trang nếu không sẽ hại rất nhiều người… chậc chậc.

Nói rồi còn làm bộ tiếc nuối, trong mắt ánh lên ánh sáng khoái trá, điều này không khỏi qua được mắt Hải Nam. Hắn cười khổ, nhìn gương mặt tinh nghịch của Hải Nghi cười cười bao dung.

Hành động mờ ám của hai người thu hút rất nhiều ánh mắt. Mọi người cùng “Ồ” lên kinh ngạc. Hiểu Lam làm sao bỏ qua khoảnh khắc này.

“Tách” một cái vang lên, Hải Lam làm như không nhìn thấy ánh mắt khó chịu của Hải Nghi, chỉ nhìn chằm chằm máy ảnh, ánh mắt ngây thơ hồn nhiên nói với Hải Nghi.

-Nghe nói ma cà rồng thường rất đẹp trai, Hải Nghi cậu đừng để cho tên yêu nghiệt này lừa gạt hút hết máu nha.

Mọi người đều cười ha ha, Hải Lâm cười khoa trương nhất nhìn gương mặt lạnh lùng đầy sát khí của Hải Nam. Hải Lâm nói.

-Leader à, cậu rất có tố chất làm ma cà rồng.

Hải Nghi cảm thấy rét run, lồng ngực phập phồng, cảm giác sợ hãi vây lấy, cô nắm chặt tay, gương mặt tái mét, trong ký ức dường như cô nhìn thấy một người đàn ông vô cùng đẹp trai, trong phút chốc khi cười để lộ ra hàm răng đầy máu. Cô hoảng loạn đứng bật dậy.

Cảm giác ấm áp bao lấy bàn tay lạnh lẽo của cô. Hải Nam chăm chú nhìn gương mặt trắng bệt của Hải Nghi, quan tâm hỏi.

-Hải Nghi, em sao vậy?

Hải Nam chỉ cảm thấy toàn thân Hải Nghi run lên, đôi môi bị cắn cơ hồ muốn bật máu. Hải Nam cảm thấy trái tim mình như bị ai đó bóp nghẹt, đau lòng ôm lấy Hải Nghi đi về phòng, bỏ lại ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.

Hải Lâm đáng thương quay sang bên cạnh hỏi.

-Hải Duy, em nói gì sai sao?

Hải Duy từ đầu đến giờ vẫn im lặng nhìn theo bóng hai người đi lên lầu như có điều suy nghĩ. Vươn tay ôm lấy Hải Lâm, nói.

-Không sao đâu, đừng sợ.

“AAAAAAAAA”

Tiếng các cô gái hét lên phá vỡ không khí trầm mặt này. Thật là dễ thương quá đi, tình anh em thật thắm thiết, nhiều cô nàng còn khoa trương cảm động đến rơi nước mắt.

Bên trong căn phòng có để hai từ “Hiệu trưởng”.

-Gia gia từng nói Hải Nghi rất sợ tối, đặc biệt là ma cà rồng, em ấy rất sợ, cho nên từ khi về nhà, gia gia luôn căn dặn không được tắt đèn hành lang hay ngoài sân, còn cho thắp hết đèn ngoài vườn, vì sợ Hải Nghi đi về ban đêm một mình.

Hải Phong chậm rãi nói, ánh mắt lướt nhìn anh em Hải Duy. Trong căn phòng, Hải Lâm buồn bã nói.

-Làm thế nào đây, chắc em ấy rất sợ. Chuyện gì đã xảy ra khiến em ấy hoảng sợ đến thế chứ.

Câu nói của Hải Lâm khiến hai người trong phòng sửng sốt. Hải Nghi tinh nghịch, vui vẻ, dường như rất vô tư, hoạt bát, trong suốt những năm qua em ấy đã gặp phải chuyện đã kích gì sao.

Trong căn phòng tối, tiếng người phụ nữ van xin nức nở, kèm theo tiếng cười man rợ của người đàn ông. Ánh mắt ông ta nhuộm đầy tơ máu, đôi môi nhếch lên kinh hoàng, ông ta từ từ kéo người phụ nữ dậy, đôi tay ác quỷ vuốt ve cái cổ trắng ngần của người phụ nữ kia.

Người phụ nữ sợ hãi muốn rụt người lại, khiến ông ta giận dữ, ánh mắt như lưỡi dao sắt bén nhìn chằm chằm cần cổ của người phụ nữ, trong phút chốc tiếng hét kinh hoàng vang lên rồi từ từ yếu dần… yếu dần…

Người đàn ông lạnh lùng ném người phụ nữ xuống sàn nhà lạnh băng, dùng tay lau nhẹ máu nơi khóe miệng, nơi cổ người phụ nữ xấu số máu tươi tràn ra.

Bé Hải Nghi sợ hãi ôm chặt đầu gối, vùi đầu vào giữa hai chân để không phát ra tiếng thở dốc, cơ thể nhỏ bé đáng thương co rút trong bóng đêm…

-Đừng mà!

Hải Nghi giật mình thở dốc, mồ hôi túa ra trên trán, nỗi ám ảnh cứ vây lấy cô không ngừng nuốt chừng tuổi thơ của cô, cơ thể yếu bị người ôm lấy, cảm giác ấm áp, an toàn bao phủ tâm hồn cô, khiến Hải Nghi dần bình tĩnh lại, bên tay là giọng nói quen thuộc.

-Đừng sợ, không sao rồi, chỉ là ác mộng thôi.

Hải Nam vuốt nhẹ sống lưng cô, cảm giác ẩm ướt nơi bàn tay cho thấy vừa rồi cố rất hoảng sợ, mồ hôi ướt đẫm áo. Hải Nghi ngửi mùi trà xanh quen thuộc, thoải mái tựa vào lồng ngực ấm áp của Hải Nam, không tự chủ được vươn bàn tay run run ôm lấy thắt lưng anh.

Nhận thấy người con gái trong lòng vẫn chưa hết sợ hãi, Hải Nam càng ôm chặt cô hơn, khẽ hôn lên tóc cô, nói khẽ.

-Không sao, anh đây rồi.

Hải Nam không biết rằng, chỉ một câu nói “anh đây rồi” của anh đã làm cho Hải Nghi ghi nhớ suốt đời, nỗi sợ hãi biến mất, nhường chỗ cho tình cảm lấp đầy.

Cho đến rất nhiều năm về sau khi hai người tóc đã bạc đầu, ngồi tựa vào nhau, ông lão hỏi.

-Bà đã yêu tôi khi nào thế?

Nghe thấy tiếng nói trầm thấp của người bên cạnh, bà lão ngẩng gương mặt phúc hậu lên nhìn, khóe miệng tràn ra nụ cười hạnh phúc, bà nói.

-Có lẽ từ giây phút, ông nói “Anh đây rồi” đấy.

Hai ông bà nhìn nhau, trong mắt là rất nhiều tia hạnh phúc cùng yêu thương vây lấy nhau, hai người ôm nhau cùng nhìn về phía chân trời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play