Tiêu Dao – Nữ nhi của ta 3
Edit: Thiên Mạc
Thời gian trôi qua, một năm rồi lại một năm, ta phát hiện tâm tình của mình ngày càng vô lực. Nhờ có Dao Nhi, ta thể nghiệm sâu sắc như thế nào là không như mong muốn.
Vì suy nghĩ cho tương lai của nó, ta cố ý giảm bớt số lần gặp nó, thậm chí có khi còn không gặp mặt.
Kết quả đổi lấy chính là trước sáu tuổi nó luôn khóc sướt mướt đòi cha, sau sáu tuổi thì tính tình ngày càng lãnh đạm lương bạc.
Nói thật thì ta rất vui khi nó không chú ý đến ta nữa nhưng rồi cũng lại bắt đầu chán ghét tình huống như vậy. Dù sao ta vẫn là cha nó, địa vị của ta trong lòng nó liệu chăng có giống với địa vị của cha mẹ ta trong lòng ta. Như vậy thì trừ cái danh hiệu ra, ngay cả ấn tượng cũng không có.
Hơn nữa, ta nhìn ra nó không vui, rất không vui.
Ta đặt tên nó là Tiêu Dao ấy vậy mà lại thành châm chọc. Nó không vui, cho dù ở bất cứ lúc nào ta cũng cảm thấy như thế.
“Rốt cục thì ta phải làm sao đây? Dao nhi của ta.” Ta thở dài thật sâu, ngồi ở bên giường nó, yêu thương nhẹ vỗ về mặt nó. Ta không lo nó sẽ tỉnh lại bởi vì mỗi đêm, kẻ hầu của nó đều nghe lệnh ta mà thả một chút mê hương để nó ngủ sâu hơn. Mê hương này không hề có hại cho thân thể nó, chỉ là để đêm khuya thế này ta dễ đến gần nó hơn.
Nếu như, nó biết ta rất hy vọng vào nó, nếu như nó biết từng đêm ta đều làm bạn với nó đến sáng sớm, nếu như nó biết nhất cử nhất động của nó đều được bẩm báo đến tai ta mỗi ngày, nếu như nó biết ta thương nó đến thế nào, nếu như nó biết nó buồn ta cũng buồn theo…
Như vậy liệu có phải nó ít nhất sẽ cười với ta một cái hay không? Trời mới biết, ta đã bao nhiêu năm rồi chưa từng thấy nụ cười của nó, nụ cười ấp áp rực rỡ ấy, nụ cười luôn chỉ dành cho ta.
Nhìn khuôn mặt nằm nghiêng khi ngủ của nó, ta vuốt ve gò má gầy gầy, mắt rũ xuống, lòng tràn đầy mâu thuẫn.
Ta cúi đầu, đặt một nụ hôn lên cái trán của nó. “Dao Nhi, Dao Nhi của ta.” Một con người nho nhỏ như vậy lại có thể tác động đến trái tim ta. Lặng nhìn nó rơi lệ, trái tim ta cũng đau đớn, hận không thể dùng sức ôm nó vào lòng, nói cho nó biết ta quan tâm nó, ta không phải là không muốn nói…
Nhưng ta lại chẳng thể làm cái gì, chỉ có thể đứng trong góc tối nhìn nó, chỉ có thể đợi đến đêm khuya mới dám chạm vào nó. Chỉ thế thôi!
Tại sao làm cha lại là một việc khó khắn đến vậy? Đưa ngón tay vẽ theo đường khuôn mặt của nó, ngũ quan khéo léo, lông mày tinh tế, cái mũi xinh xinh, cái miệng nhỏ nhắn, làn da trắng nõn nà. Không biết có phải là ảo giác hay không, thằng bé này nhìn thế nào cũng giống một bé gái mềm mại ướt át.
Tự sờ lên mặt mình, ta biết mình khi lớn lên đẹp trai hơn những nam nhân khác một chút nhưng cũng không đến nỗi sinh ra nhi tử không giống nam chứ? Chẳng lẽ nó thừa kế khuôn mặt của mẹ? Nhưng nhìn mặt mày nó thoạt nhìn giống ta hơn…
Chẳng lẽ là vì tuổi quá nhỏ? Tuổi nó bây giờ đâu còn nhỏ nữa!
Ta vẫn nhớ đứa bé kia ở với ta từ khi bé tý cho tới lúc đến tuổi cập kê, nó càng ngày càng trở nên xinh đẹp, xinh đến nỗi khiến ta lo lắng. Là một nam nhân tại sao khi lớn lên lại xinh đẹp như vậy, chắc rằng trong lòng cũng cảm thấy rất sỉ nhục. Bởi vì ta, nó đã rất buồn phiền, lại thêm mặt mày kiều mỵ như thế, liệu nó có luẩn quẩn trong lòng không?
Đây là lần đầu tiên trong đời ta cảm thấy mình nghĩ lung tung như vậy, không biết là vì lý do gì nhưng ta vẫn lo lắng không dứt, thậm chí còn bắt đầu nghĩ lại dung nhan của chính bản thân ta có phải cũng quá tuấn mỹ cho nên mới khiến nó xinh đẹp bi thảm đến thế? Nó có thể vì vậy mà căm hận người phụ thân như ta không?
Ta hơi khủng hoảng, lập tức quyết định tìm một chút thuốc có thể gia tăng khí khái nam tử tới cho nó dùng, để nó không vì vẻ đẹp tuyệt trần của mình mà quy tội cho ta.
Mới nghĩ tới đây, ta lại nghe thấy trưởng lão bên ngoài hô to đầy lo lắng: “Chủ tử, không xong rồi! Thiếu chủ tử té xỉu!”
Ta vội vàng đứng dậy, phi thân tới chỗ nó ở.
“Sao lại thế này?” Vừa mới vào cửa, ta liền thấy các trưởng lão tụ tập ở bên ngoài phòng ngủ của Dao Nhi, chắn hết lối đi vào của ta. Lòng lo lắng nên giọng nói cũng gay gắt, Dao Nhi thuở nhỏ được nuôi lớn bằng đủ thứ dược vật, thân thể bách độc bất xâm cũng vô cùng khỏe mạnh. Nó chưa từng mắc căn bệnh nào, tại sao đột nhiên lại té xỉu?
Các trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên đồng loạt quỳ xuống.
Ta nhướng đôi mày kiếm, mắt híp lại. Chuyện gì thế này?
“Thiếu chủ tử, thiếu chủ tử không sao cả.” Trưởng lão cầm đầu run rẩy, cúi đầu nói.
“Cút ngay.” Có sao hay không thì ta phải đích thân đi xem mới yên tâm được, hiện tại ta không có tâm tình ở đây dây dưa với đám lão già này.
Các trưởng lão kinh sợ nằm úp sấp xuống đất, run rẩy nhỏ giọng nói: “Thiếu… thiếu chủ tử chẳng qua là… chẳng qua là… chẳng qua là…”
Ta bắt đầu suy tư xem có nên đạp cho bọn họ bắn hết ra ngoài hay không.
“Chẳng qua là quỳ thủy tới thôi!” Rốt cục thì cũng có một kẻ lớn gan rống lên. (Quỳ thủy là hành kinh.)
Ta không thể nào tin vào lỗ tai của mình. “Cái gì?” Bọn họ đang nói cái gì vậy?
“Chủ tử, chẳng qua là quỳ thủy của thiếu chủ tử đến cho nên thân thể mới trống rỗng một chút.” Có người mở đầu, các trưởng lão các liền nhanh mồm nhanh miệng nói tiếp: “Thiếu chủ tử là một nữ oa, quỳ thủy tới là chuyện rất đáng mừng. Thiếu chủ tử sắp trưởng thành rồi, chúc mừng chủ tử.”
Ta khép hờ con mắt, cắn răng, sau đó mở to mắt trừng mấy lão đầu không biết sống chết này. “Cút hết cho ta!”
Không cần ta nói lần thứ hai, mấy lão già kia liền lấy tốc độ không hề già cả chút nào chạy trốn hết.
Ta vung tay áo sải bước vào bên trong, trực tiếp đi tới trước giường Dao Nhi. Ta nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt kia thế nhưng lại không lấy được một chút dũng cảm nào tới dò mạch đập của nó. Chẳng lẽ bởi vì thân thể của nó cũng không có gì đặc biệt cho nên khi ta bắt mạch cho nó đã không để ý tới đó là mạch nam hay mạch nữ. Hay là bởi vì ta quá tự đại, ngay từ lúc bắt đầu đã quả quyết cho rằng nó là nam tử?
Cho dù nó là nam hay là nữ cũng chẳng sao cả, ta chỉ tạm thời chưa chấp nhận được đứa con ta coi là “nhi tử” nhiều năm nay lại biến thành “nữ nhi”… Có phải đám lão đầu kia muốn gạt ta tới chết không?
Đấu tranh một hồi, cuối cùng ta vẫn đặt tay vào mạch tượng nơi cổ tay của nó.
Im lặng nhắm mắt, ta vẫn coi nữ nhi của mình là nam tử… Lúc trước rốt cục ta làm cái gì vậy? Ta luôn tự cho mình là người cha yêu thương con mình nhất thế giới nhưng ngay cả giới tính con mình ta cũng không rõ, nếu Dao Nhi biết rồi nhất định sẽ không tha thứ cho ta!
“Phụ thân…” Tiếng nói yếu ớt vang lên.
Ta bối rối ngẩng đầu nhìn đôi mắt to tròn đầy nước kia. Ngây ngốc một chút rồi ta vội vàng rút tay lại, xoay người bước đi. Ta không chịu nổi ánh mắt căm hận của nó, nếu nó chán ghét ta, ta sẽ đau khổ đến chết mất.
Ta nhanh chóng đi ra ngoài, nỗi đau trong lòng khiến ta bất giác than nhẹ một tiếng, dừng bước nâng tay ấn vào ngực.
Ta sống nhiều năm như vậy làm cái gì, nếu Dao Nhi là nữ oa, nó thích ta chính là sự lựa chọn bình thường của giới tính. Ta lại ngộ nhận chuyện này là sai lầm, còn cố ý cách xa nó lâu đến vậy, nó nhất định rất hận ta, nhất định rất hận!
Ta đúng là một kẻ ngu ngốc không hơn không kém… “Nếu Dao Nhi là nhi tử thì tốt rồi…” Là nhi tử sẽ không dẫn tới tình hình như bây giờ, cũng sẽ không khiến ta vừa hối hận vừa căm giận chính bản thân mình. Làm sao bây giờ? Ta để cho Dao Nhi tội nghiệp nhiều năm như vậy, ta không còn mặt mũi nào đi gặp nó nữa…
“Chủ tử, người không sao chứ?” Bọn Huyền Vũ phía sau lo lắng thấp giọng hỏi.
Ta khổ sở cười một tiếng, sao lại không sao chứ? Ta khiến cho Dao Nhi quý giá nhất của ta khổ sở nhiều năm, nếu nó thật sự hận ta, ta cũng không dám nói gì, bởi vì ta quá mức ngu xuẩn.
Ta chán ghét chính mình, quá kiêu ngạo, quá tự tin. Một con người như ta liệu có còn xứng đáng đi gặp Dao Nhi nữa không? Có một người phụ thân ngu muội tới cực điểm như ta, nó nhất định thất rất sỉ nhục, nó sẽ rất oán hận ta…
Dao nhi của ta, ta không thể nào tha thứ cho chính mình, cũng không còn mặt mũi đi gặp nó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT