Tô Tịnh An giật mình, nhìn Hứa Trác Tuyệt nhắm mắt ngủ mà tay vẫn còn bịt miệng cô, trợn mắt, theo phản xạ ngã ngồi ra phía đằng sau.
"Có muốn...nhìn thêm không?"
Hứa Trác Tuyệt đang cười với cô, cười thật sự đó! Chính là nhoẻn miệng cười, còn lộ cả hàm răng trắng nữa, chú...trước đó, chưa từng cười tươi như thế.
Tô Tịnh An lắc lắc, bị nụ cười của anh làm cho xao xuyến, nhìn anh ngốc ngốc cười theo.
Hứa Trác Tuyệt nhìn bộ dạng của cô,áo sơ mi che chưa đến nửa đùi, cổ áo cũng không có đóng lại, bỏ máy tính sang một bên, chống tay sang hai bên, chặn lại, nhìn cô.
"Sao hả...vui lắm sao?"
Tô Tịnh An gật gật, chỉ chỉ vào chỗ chấm đen ban nãy cô phát hiện ra, ngọt ngào nói:
"Chỗ này có một chấm đen!"
"Còn gì nữa?"
Tô Tịnh An quay sang lật lật mấy ngón tay anh xem thử, nhìn bên trái lại nhìn bên phải.
"Hết rồi!"
"Chắc chưa? Có cần cởi đồ ra, nhìn lại không?"
Tô Tịnh An: "..."
Hứa Trác Tuyệt cúi xuống muốn hôn, lại bị Tô Tịnh An cự tuyệt, kéo áo lên che miệng, kết quả, vạt áo đã ngắn, vốn dĩ che không hết, bây giờ lộ nguyện cả một đoạn.
"Em muốn câu dẫn anh?"
Áo bị cô kéo xuống dưới, Hứa Trác Tuyệt tranh thủ hôn trộm được một cái, sau đó bày ra vẻ mặt không có chuyện gì hết. vỗ vỗ má cô:
"Ở yên đây, đợi anh quay lại, chúng ta về nhà!"
Tô Tịnh An lắc lắc, bám lấy cánh tay anh, không chịu buông. Không thích, chú đi rồi, lát nữa, người đó lại xông vào, Tô phải làm sao?
"Em ở đây, trông đồ cho anh, được không?"
Tô Tịnh An nhìn máy tính trên bàn, tài liệu đồ đạc của chú đều ở đây hết, nghĩ ngợi một lúc, thì gật đầu.
"Chú đi nhanh nha!"
Hứa Trác Tuyệt đi khỏi, cô thu dọn lại chỗ tài liệu bị bày ra trên bàn, xếp lại thành một chồng, cũng để lại máy tính lên trên bàn, cầm áo vest đi ra ghế ngồi đợi.
Hứa Trác Tuyệt đích thân đi mua đồ cho cô, nhìn một loạt mẫu váy khác nhau thì đau đầu. Chọn lựa mãi mới lấy được một bộ ưng í, không lộ lưng, không lộ vai, cũng không quá ngắn, hài lòng cầm lấy một lúc năm chiếc như thế.
Lúc trở về lại thấy có quầy bán bánh kem, hào phóng đi vào mua lấy một chiếc.
Tô Tịnh An nhất định chưa ăn thử loại bánh này.
"Chị, kia không phải Tuyệt sao?"
"Sao thế?"
"Anh ta sao lại đi mua bánh? Còn kia...không phải là váy sao? Là mua cho con nhỏ câm đó!"
"Em muốn làm gì?"
"Em chỉ vì tương lai tốt đẹp cửa em mà thôi!"
Đặng Na nghiến răng nói, nhìn anh xách theo túi đồ rời đi, tức giận bỏ đi.
- --------------------------
"Đi thôi! Có thành công hay không đều dựa cả vào em đấy!"
Mễ Phong ôm lấy eo Hứa Tuệ Lâm đi vào nhà hàng, Hứa Tuệ Lâm nhăn nhó, khó chịu, cúi xuống nhìn bộ váy nó đang mặc, váy thì ngắn, lại còn lộ cả vai, phía đằng trước thì....
"Này, tôi là thư kí, không phải loại người đó!"
"Tôi biết, mấy người đó nhất định cũng không đến mức đói khát mà vồ lấy em đâu."
"Vậy tôi mặc mớ rẻ rách này làm gì?"
Nói rẻ rách cũng đúng thôi, trông chẳng khác gì bộ đồ rách, mẹ nó, đi kí hợp đồng hay đi tiếp rượu đây không biết. Hứa Tuệ Lâm, nhẫn nhịn, không được để anh mày thất vọng.
"Giám đốc Kiều, mời ông!"
Hứa Tuệ Lâm nghe ám hiệu của lão Mễ, nở nụ cười tươi rói, rót một ly rượu ngồi xuống bên cạnh lão Kiều đó.
Hắn ra hiệu mời rượu, chứ không có nói ngồi cạnh lão già dê đó, nhìn Hứa Tuệ Lâm tươi tỉnh ngọt xớt cười nói, trong lòng cảm thấy khó chịu.
"Thư kí Hứa cũng thật à xinh đẹp, một lát nữa, chúng ta đi đến chỗ khác tâm sự đi! Tôi có rất nhiều..."
Nó buồn nôn, nhét ly rượu lên miệng lão béo, cười cho qua:
"Giám đốc Kiều, uống cạn nhé!"
"Được, uống cạn, rượu cô Hứa, nhất định phải uống cạn chứ!"
...
Cười nói một hồi, nó ôm lấy hợp đồng ngồi bên cạnh lão Mễ, trong lòng sốt ruột, muốn về nhà.
"Hợp đồng ký rồi, tôi về được chưa?"
"Ngồi thêm một lát!"
Lão Mễ nhấp ngụm rượu, ghé tai nó nói nhỏ. Hứa Tuệ Lâm nhẫn nhịn, chịu thêm một lát, sau đó có thể về rồi. Ai ngờ, lúc nói lời tạm biệt, giám đốc kiều đó lại ngỏ ý muốn rủ cô đến một nơi khác, Hứa Tuệ Lâm cười lấy lệ:
"Bây giờ muộn rồi, chi bẳng để khi khác đi, giám đốc Kiều cũng mệt rồi!"
"Hẹn tới hẹn lui, đến khi nào mới có dịp gặp mặt, chi bằng, giám đốc Mễ cứ về trước đi, hai chúng tôi còn có việc!"
Hứa Tuệ Lâm cầu cứu hắn, Mễ Phong không những không cứu, còn đẩy nó cho lão già đó, cầm lấy hợp đồng rời đi.
Mễ Phong, là một kẻ khốn nạn.
Hứa Tuệ Lâm bị lão già đó kéo lại, dần dần mất bình tĩnh, la hét:
"Giám đốc Kiều, ông say rồi, để tôi gọi xe!"
"Không cần, chúng ta còn chưa có tâm sự, sao tôi có thể về được!"
"Vậy xin phép ông, tôi còn có việc, để khi khác chúng ta gặp lại rồi tâm sự!"
...
Lão Mễ đi ra ngoài hành lang, trong đầu vẫn còn bàng hoàng, hôm nay mục đích dẫn nó đi kí hợp đồng, mục dích là để xem thử xem, nếu như nó tiếp xúc với kẻ khác, hắn có cảm thấy khó chịu không!
Kết quả, nhìn nó mặc bộ váy đó, hắn đã không muốn dẫn nó đi kí cái hợp đồng kia rồi.
Lúc nó cười nói với ông già bệnh hoạn đó, hắn muốn xông đến, kéo nó rời khỏi chỗ đó.
Rốt cuộc thì hắn thích nó thật sao? Thích từ bao giờ?
Giám đốc kiều nói muốn tâm sự riêng cùng với nó, hắn cũng không có phản đối, hắn không tin rằng hắn lại thích Hứa Tuệ Lâm. Kết quá, đứng ở ngoài hành lang, nghe tiếng khóc lóc cầu xin của nó, rốt cuộc cũng có thể chắc chắn rồi.
"Mễ Phong, anh dám đánh tôi?"
"Kiều Thăng, hợp đồng này, chúng ta có lẽ là không kí được rồi!"
Hứa Tuệ Lâm cầm lấy áo khoác của hắn che đậy lên người, loạng choạng đi ra cửa.
Lão già đó còn không muốn buông tha, hợp đồng kí hay không không quan trọng, bây giờ miếng mồi còn ở trước mặt, hắn không nỡ buông bỏ, lão đưa tay muốn kéo nó lại, cũng may có Mễ Phong kịp đẩy ra, ôm lấy nó đi ra cửa.
"Cái này, trả cho ông!"
Hợp đồng kí vừa mới kí không lâu, hắn ném bỏ lại, kéo Hứa Tuệ Lâm rời khỏi nhà hàng. Ra đến cửa, Hứa Tuệ Lâm rốt cuộc cũng lên tiếng, chỉ có một chữ:
"Cút!"
"Xin lỗi, anh không..."
"Cút!"
"Anh đưa em về!"
"Không cần!"
Hứa Tuệ Lâm rốt cuộc cũng nhìn thấu bộ mặt thật của hắn rồi, hóa ra, hắn cũng chỉ có thể, đàn ông chỉ có một dạng,ai cũng giống ai,không ai khác cả.
Lão Mễ muốn giải thích, nhưng hắn...có tư cách gì? Bây giờ hắn mới thấy hắn sai, bao nhiêu cách để thử,hắn lại thử cách này,còn đẩy nó cho kẻ già bệnh hoạn đó, Hứa Tuệ Lâm nhất định là hận hắn đến chết!
Cũng đúng, hắn chưa từng coi trọng người nào, kết cục như thế cũng đáng.
"Mễ Phong, bây giờ mới thấy được bộ mặt thật của anh! Anh không những có mấy cái tư tưởng khốn nạn kia với chị dâu tôi, còn dám đẩy cả tôi cho ông già đó, tôi kinh tởm anh, anh...rốt cuộc không khác ông ta là mấy! Cút, tôi không muốn gặp anh, cả đời này cũng không muốn gặp."
END CHƯƠNG 36: CÓ MUỐN NHÌN THÊM KHÔNG?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT