Tiểu Tô Tô ngẩng đầu, ngốc nghếch đối diện với thái độ khó chịu của ai kia. Nhưng mà sao chú lại cau mày nữa?
"Chú no rồi à?"
"No rồi!"
"Nhưng Tô cũng no rồi!"
Tô Tịnh An xoa xoa cái bụng, khó xử nhìn bát cơm. Hứa Trác Tuyệt cũng nhìn bát cơm.
"Thím no chưa?"
Thím Âu vờ đứng dậy đi dọn dẹp, Hứa Tuệ Lâm cũng đi theo, bàn ăn chỉ còn lại hai người, Hứa Trác Tuyệt ưa sạch và Tiểu bạch thỏ ngốc nghếch.
Thím Âu vừa lau bếp vừa quay ra nhìn, chỉ đợi người nào đó cầm bát cơm lên.
Sau đó, Hứa Trác Tuyệt cầm lên ăn thật, chậm rãi ăn, rất từ tốn, rất thản nhiên giống như bát của anh, rất sạch sẽ, không chút gì dè dặt hết.
Hại thím suýt chút nữa thì làm rơi cái bát, còn người nào đó thì nhìn muốn lòi hai con mắt. Ăn thật, ăn thật kìa, không uổng công nó đánh cược. Hứa Tuệ Lâm cười điên điên khùng khùng, chỉ có Tiểu Tô Tô vẫn ngơ ngác.
Hứa Trác Tuyệt ăn xong, lấy khăn giấy lau miệng, cũng lấy cho người bên cạnh một tờ. Tô Tịnh An giống như mọi khi đón lấy, lau qua loa rồi lẽo đẽo theo sau người nào đó.
Hình như...chân không đau nữa! Có người vui quá chạy tung tăng ở phía sau, hấp tấp vấp phải bậc thềm suýt chút nữa thì ngã đấp mặt, cũng may...còn có người đỡ kịp.
Hứa Trác Tuyệt còn muốn nạt cho một trận, lại phát hiện người trong ngực có chút khác thường, bế cô đi lên phòng:
"Chú...Tô đi, Tô đi được mà!"
Tiểu Tô Tô bị bế lên hơi giật mình, dùng dằng muốn xuống, lại bị anh lườm một cái, Hứa Trác Tuyệt trước giờ chưa từng cười với cô, ngày nào cũng cau mày hết, gần đây mới giãn ra một chút, Tiểu Tô Tô còn dám lại gần, hôm nay lại về bộ dạng khó tính như thế, Tiểu Tô Tô không dám đánh người nào đó nữa, cúi mặt ngoan ngoãn để anh bế lên. Rõ ràng là rất sợ nhưng mà cảm giác được ôm như này rất thích, Tiểu Tô Tô đột nhiên rất muốn ngủ.
Lúc đi ngang qua phòng cô, đến cánh cửa trắng ở bên cạnh, cả người cô đột nhiên tỉnh cả ngủ, hai tay bám chặt lấy cổ anh, Hứa Trác Tuyệt đi đến chỗ giường ngủ, Tô Tịnh An sợ sệt lắc đầu:
"Không ở đây, đi về, cho Tô về đi!"
"Tô Tịnh An, bỏ tay ra!"
Hứa Trác Tuyệt nhìn cô ngồi trên giường, hai tay lại kiên quyết túm lấy cổ áo anh, nhất quyết không chịu buông.
Cô lắc đầu nguầy nguậy, trong lòng là bao nhiêu lo sợ, chú để cô ở đây làm gì? Chú lại muốn phạt cô nữa, nhưng mà Tô không làm gì mà, vừa nghĩ hai mắt lại ráo riết nhìn bóng tối xung quanh cô.
"Cho Tô về, cho Tô về về đi!"
Tô Tịnh An run run, khóc đến nấc lên. Hứa Trác Tuyệt không hiểu, gỡ tay cô ra nhưng không thể nào gỡ được, mất kiên nhẫn mà lớn giọng:
"Em khóc cái gì!"
"Thím....Thím ơi, đưa con về!"
Hai tay Tiểu Tô Tô run lẩy bẩy. Hứa Trác Tuyệt càng cáu, khóc cái gì? Anh ăn thịt cô à?
Hứa Trác Tuyệt giờ này mới phát hiện đèn điện chưa bật, chỉ có chút ánh sáng ở đèn giường, hóa ra là sợ tối!
Đèn cũng bật rồi, cả phòng sáng trưng nhưng cô vẫn ngồi đấy khóc. Lúc đèn sáng thì muốn bỏ chạy, lại bị anh túm lại, hai chân cô không vững mà ngồi thụp xuống, không muốn ở lại đây, không ở.
"Đi đâu? Tôi cho em đi chưa?"
Trong phòng ngoại trừ tiếng khóc của cô, thì không nghe thấy gì nữa. Hứa Tuệ Lâm đứng ở bên ngoài thật sự sốt ruột:
"Anh, anh mở cửa đi, chị dâu sẽ sợ đấy!"
Hứa Trác Tuyệt nghĩ ngợi một hồi, mở cửa cho nó, cũng may có hai người đến kịp lúc. Tô Tịnh An nằm thoi thóp vạ vào người thím Âu. Thím xót xa, chạm vào người cô lạnh ngắt như thế, chắc là hoảng lắm.
"Anh không biết chị ấy sợ tối à? Lại còn kéo chị ấy vào đây! Chị dâu, em dẫn chị về!"
"Ai cho em đưa đi?"
"Chị ấy cần nghỉ, phòng của anh, chị ấy sợ!"
Hứa Tuệ Lâm dìu cô dậy, Tô Tịnh An loạng choạng đứng dậy, bị Hứa Trác Tuyệt kéo lại.
"Nghỉ ở đây!"
Hứa Tuệ Lâm tức giận, lại không làm gì được. Hai người dù sao cũng là vợ chồng, à không sắp cưới thôi, thực ra ở chung phòng cũng không phải là vô lí nhưng chị dâu sợ như thế này, ngày trước bị nhốt ở đây một lần, chị dâu còn muốn bước vào nữa không?
"Chị ấy cần thay đồ!"
"Thay ở đây!"
Hứa Trác Tuyệt nhìn cô, lệnh đã ra, không ai dám cãi. Hứa Tuệ Lâm thì phì phò đi sang lấy đồ cho cô, dìu chị dâu nhỏ vào phòng tắm mới đi ra ngoài.
"Thím lo cho chị ấy đi, con ra khuyên anh con!"
Tô Tịnh An ở trong lòng thím Âu khóc như bị bắt nạt
"Ngoan, không khóc! Thím ở đây! Không ai hại con được!" Thím vừa lo vừa xót, thật là...vừa nãy còn tốt như thế.
- --------------
"Giường bên kia ngắn quá!"
Cái này lí do? Hứa Tuệ Lâm thật sự là muốn cười một trận.
"Cho nên anh đem chị dâu sang bên này để tiện hoạt động à?"
Nó vừa cười vừa nói, nhìn anh nó như thế, nó không nhận ra, tình huống như này chẳng lẽ lại bò ra để cười?
"Có lần em nhờ chị ấy đem đồ lên để vào đây! Kết quả là chị ấy sợ không dám vào, mở cửa đặt đồ ở ngoài cửa rồi bỏ chạy!"
Hứa Trác Tuyệt nhìn cửa phòng tắm đóng chặt.
"Em không hiểu, sau đó mới nhờ, hóa ra là vì bị dọa một lần, cho nên bị ám ảnh, không dám đặt chân vào!"
"Phòng bên kia cũng chật!"
"Ồ! Cho nên là muốn chuyển qua ở chung luôn à? Có phải là có gấu bông ôm rất thích không?"
Hứa Trác Tuyệt hơi cười, nó còn tưởng anh sắp quên cánh cười rồi, hóa ra là cũng có lúc như thế này.
"Anh, anh thích chị dâu rồi?"
Hứa Trác Tuyệt rõ ràng là nghe rõ, nhưng không trả lời. Cũng vừa hay Tiểu Tô Tô thay đồ xong cũng đi ra, nhìn thấy anh thì lùi lại.
"Lại đây!"
Cô không dám đi đến, chỉ nhìn.
"Chị dâu, em vừa quát anh em rồi, sẽ không tắt đèn dọa chị nữa, phòng bên kia bị hỏng rồi, chị ở tạm bên này vài hôm đi, được không?"
Tô Tịnh An lắc lắc. Đương nhiên là không muốn ở đây rồi.
"Chị nhìn xem, có gì đáng sợ đâu! Còn nữa, bên kia có rất nhiều đồ để nghịch, không cần để ý anh em, phòng này sau này là của chị!"
Hứa Trác Tuyết nghe nó giải thích, muốn đáng người. Nhưng nhìn khuôn mặt người nào cười cười thì lại ngây ra. Cô sẽ không sợ nữa?
"Thật?"
"Đương nhiên, ngày mai sẽ đem đồ của chị chuyển hết sang bên này!"
Tiểu Tô Tô gật đầu nhìn quanh căn phòng một lượt, lúc nhìn đến chỗ anh thì lại sợ, co rúm người.
"Vậy...hai người nói chuyện đi, em với thím đi ngủ!"
Tiểu Tô Tô chưa kịp nói gì đã bị bỏ lại, quay sang nhìn anh, Hứa Trác Tuyệt lặp lại lần nữa, cô e dè bước thêm ba bước. Hình như vẫn chưa được, Hứa Trác Tuyệt vẫn cau mày. Lúc cô đứng cách anh một khoảng, cổ tay bị anh túm lấy, cả người đã nằm gọn trong vòng tay anh.
"Tô muốn ngủ!"
"Ừ"
"Tô mệt rồi!" Tô Tịnh An nhỏ giọng meo meo.
"Ừ."
Hứa Trác Tuyệt đưa tay sờ lên trán cô, Tiểu Tô Tô ở trong lòng anh., bàn tay to lớn che cả hai mắt cô, chỉ lộ mỗi chóp mũi, với cái miệng nhỏ.
Tư thế này, khoảng cách này rất muốn hôn thử một cái, nghĩ ngợi thế nào anh lại cúi sát xuống mặt cô, chỉ cách một đoạn nữa thôi là có thể hôn, anh lại dừng lại.
Tiểu Tô Tô đứng một lúc không thấy động tĩnh gì thì miệng bắt đầu lẩm bẩm. Túm lấy tay anh kép xuống, lộ hai con mắt nhìn anh, lại đúng lúc Hứa Trác Tuyệt cúi xuống muốn hôn, tình huống xảy ra quá bất ngờ, kết quả người nào đó tự hôn lên mu bàn tay của chính mình thì mặt đen lại. Tô Tịnh An không phải ngốc sao, lại biết làm trò này?
Tiểu Tô Tô nhìn anh, chú hôn tay chú, tay có cái gì à? Tiểu Tô Tô ngả đầu ra đằng sau, lật tay anh lại nhìn nhìn, không có gì mà.
"Tô Tịnh An!"
"Hả?"
"Em bap nhiêu tuổi?"
"Hai mươi rồi!" Tiểu Tô Tô vừa nói vừa nhìn tay anh, nhìn đến cả kẽ tay rồi vẫn chẳng thấy gì.
"Có thể hôn rồi."
Hứa Trác Tuyệt nói xong, kéo lấy cô sát lại, hôn nhẹ lên môi cô một cái, lúc buông ra lại cảm giác bị nghiện, không muốn buông. Tiểu Tô Tô bị dọa sợ, đánh vào ngực anh, nhưng vẫn bị giữ lấy, một tay che miệng tay còn lại vẫn muốn biểu tình đòi thả người.
"Làm sao?"
Tiểu bạch thỏ không đáp, chỉ lắc đầu nguầy nguậy muốn thả. Hai chân cũng đá đá vào anh. Hứa Trác Tuyệt ngao ngán thả cô ra:
"Đi ngủ đi!"
Tô Tịnh An vội vã trèo lên giường, trùm chăn kín người, đến cả đầu cũng không thò ra ngoài. Anh còn lưu luyến cái chạm môi kia. Đứng ngây ra ở đấy nhìn người nào đó giả vờ ngủ.
HAI MƯƠI TUỔI, HÔN ĐƯỢC RỒI.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT