Hứa Ý oán giận chọc chọc mì gói trong nồi.

“Không ăn cũng không cần phá hư, người khác còn muốn ăn nữa.” Hứa Kiều một bên ăn mì gói, một bên nói với Hứa Ý.

Hứa Ý trừng mắt liếc cô một cái, ngay lúc Hứa Kiều chuẩn bị gắp thêm một đũa mì nữa chợt cô ấy vươn đữa ra đoạt lấy mì trong đũa cô.

Hai người cứ nhìn đối phương như vậy không ai nhường ai, mỗi người cầm lấy một bên nồi không chịu buông tay.

Không biết nhìn bao lâu, hai người liền bắt đầu dùng sức gắp mì trong nồi, mì còn nguyên vẹn bị các cô gắp đến nỗi đứt thành những đoạn nhỏ rời rạc.

Lúc hai người đang đói chọi gay gắt, chợt chuông cửa vang lên.

Hai người không kìm được nhìn thoáng ra phía cửa.

“Đi mở cửa.” Hứa Ý nói.

“Dựa vào cái gì mà tôi phải đi, cô đi đi!”

“Đơn giản đây là nhà cô, người đến tất nhiên là khách của cô rồi!”

Hứa Kiều: “…”

Xem như cô lợi hại!

Cô bỏ đũa xuống, sau đó đi mở cửa.

“Có chuyện gì à?”

Hứa Kiều mới mở cửa, liền thấy Thẩm Lạc Dương đang đứng bên ngoài, không tránh được tức giận hỏi anh.

“Đi xuống ăn cơm.”

Hứa Kiều nhìn thoáng qua Hứa Ý ngồi bên bàn trà, “Không đi.”

Hứa Ý đang lấy đũa của Hứa Kiều trong nồi ra, nhìn vào nồi thấy mì đã bị cô và Hứa Kiều làm cho tan tành hết, không còn cảm giác đói nữa.

Mà lúc này, cô ấy đúng lúc nghe được Thẩm Lạc Dương nói đi ăn cơm.

Vì thế cô ấy trực tiếp làm lơ Hứa Kiều, nhìn lướt qua cô, nói với Thẩm Lạc Dương: “Có món gì?”

Thẩm Lạc Dương nhìn Hứa Ý, sau đó con ngươi hơi lóe một chút, cười nói: “Thịt luộc, canh đầu cá, mao huyết vượng*, rau cuộn ngũ vị*…”

(*Mao huyết vượng: hay pinyin gọi là Mao Xuewang, có nguồn gốc từ Trùng khánh tỉnh Tứ Xuyên là món nổi tiếng và đặc trưng bởi hương vị cay và thơm. Mao huyết vượng được chế biến từ Tiết vịt tươi, Lươn, dạ dày bò, xúc xích heo, giá đỗ ….) Nguồn: Nhà hàng việt lai thuận.

Hình ảnh món Mao huyết vượng: (Pic from Baidu)

48540923dd54564e05bcddadb3de9c82d0584f4c

(Rau cuộn ngũ vị: Gần giống như món chả giò nhưng nhân của nó là năm lại rau củ kết hợp được cuốn lại, có thể gọi là chả giò chay.)

Hình ảnh món rau cuộn ngũ vị: (Pic from Baidu)

c83d70cf3bc79f3dbb13a5e8b0a1cd11738b2973.jpg

Hứa Ý theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, rồi nhìn nồi mì, quyết đoán không ăn nữa.

Cô ấy đứng dậy, đi ra cửa.

“Anh đến đây mời chúng tôi ăn cơm đúng không?” Cô ấy vừa đi vừa hỏi Thẩm Lạc Dương.

“Ừ, đi không?”

Hứa Kiều nhìn hai người bọn họ hoàn toàn làm lơ cô, thấy trong lòng bực bội, lúc Hứa Ý đi đến gần, cô duỗi tay giữ chặt cô ấy lại.

“Không đi…”

“Đi!”

Hứa Kiều còn chưa nói xong, thanh âm của Hứa Ý đã vang lên, cô trừng mắt nhìn cô ấy rồi kéo người lại: “Cô làm gì vậy, không phải chúng ta còn mì gói đó sao?”

Hứa Ý kéo ngón tay của cô trên cổ tay cô ấy ra.

“Mì gói có thể so với thịt luộc à? Mì gói có thể so với canh đầu cá sao? Tôi muốn ăn trứng gà thế mà cô lại biến nó thành nồi canh trứng, hơn nữa, người ta đã lên tận đây mời dùng cơm, nếu không ăn thật lãng phí, lãng phí đó cô hiểu không?”

“Dù sao tôi cũng được xem như gia trưởng, phải đi nếm thử tay nghề của em rể ra sao, đúng không, em rể?” Hứa Ý cười nhìn Thẩm Lạc Dương.

Khóe miệng Thẩm Lạc Dương cũng không kìm được gợi lên ý cười, anh gật đầu, nhưng lúc sau anh chợt thấy không đúng, nếu anh nhớ không lầm thì Hứa Ý còn nhỏ hơn anh mấy tuổi.

Hứa Ý vừa lòng nhìn Thẩm Lạc Dương, tuy cô ấy nhỏ tuổi hơn Thẩm Lạc Dương, nhưng từ nhỏ cô đã có thể nhìn thấu lòng người và chuyện đời, thực sự không hợp với cái tuổi này, cho nên cô nhìn ra được Thẩm Lạc Dương làn người trưởng thành chững chạc, hơn nữa anh yêu Hứa Kiều thật lòng, điều đó thể hiện quá rõ trong mắt anh, không thể lừa được.

“Em rể?” Hứa Kiều trừng mắt với Hứa Ý.

“Anh ta làm sao có thể là em rể của cô hả?”

“Cô là em gái tôi, cậu ta là chồng cô, không gọi là em rể thì là gì?”

Nói xong Hứa Ý khom lưng bế Trà Sữa lên.

“Đi, Trà Sữa, chúng ta xuống nhà em rể ăn thịt nào.”

Nói xong, cô ấy thật sự ôm Trà Sữa đi ra ngoài, Hứa Kiều không thể tin được nhìn Hứa Ý, cô, cô ấy vậy mà…

Hứa Ý một bên đi xuống lầu, một bên nói với hai người còn ở phía sau: “Nhanh lên, đồ ăn nguội rồi sẽ không ăn được nữa.”

Hứa Kiều một đầu đầy hắc tuyến.

Khóe miệng Thẩm Lạc Dương rõ ràng còn treo nụ cười, Hứa Kiều nhìn thấy giận vô cùng.

“Cười cái gì mà cười!”

Thẩm Lạc Dương vẫn cười như cũ, anh đưa tay ra nắm chặt tay Hứa Kiều, nhẹ nhàng xoa vài cái, khiến cho Hứa Kiều run rẩy một trận.

“Đi ăn cơm nào, ngoan.”

Hứa Kiều muốn mở miệng phản bác lại anh, nhưng vừa nhìn vào đôi mắt tràn đầy dịu dàng đó, trong nháy mắt cô không thể nói được câu gì.

Cô bị Thẩm Lạc Dương nắm tay đi xuống lầu, vừa đi, cô vừa tự mình giải thích.

“Tôi nói cho anh biết, không phải tôi muốn đi đâu, vì Hứa Ý và Trà Sữa nên tôi mới đi thôi.”

“Ừ, anh biết.”

Hứa Kiều: “…”

***

Hứa Ý phát huy toàn vẹn năng lực người trợ giúp, cô ấy ở lại bao nhiêu ngày thì mỗi ngày đều đúng giờ kéo Hứa Kiều xuống lầu ăn cơm, ăn xong còn bắt Hứa Kiều phải phụ dọn dẹp với Thẩm Lạc Dương, còn chính mình thì đi lên nhà tắm rửa chiếm giường lớn của Hứa Kiều.

Hôm nay, Hứa Ý cũng như cũ nhốt Hứa Kiều ở dưới lầu.

Hai người cùng nhau thu dọn chén đũa, Thẩm Lạc Dương rửa chén, cô thì lau chén, sau khi đã làm xong mọi việc, cô cởi bao tay ra.

“Tôi đi trước.” Cô nói với anh.

Nhưng cô mới vừa nói xong, Thẩm Lạc Dương vốn đứng cạnh cô đột nhiên bước một bước dài, cản Hứa Kiều lại, lòng Hứa Kiều hoảng hốt, theo bản năng ngẩng đầu nhìn anh.

“Anh định làm gì?”

“Như vậy đã muốn đi?” Thẩm Lạc Dương nhàn nhạt hỏi.

“Chén của anh tôi cũng đã lau sạch rồi, vì sao không thể đi được?” Hứa Kiều hỏi lại anh.

Thẩm Lạc Dương không trả lời lại ngay, chỉ yên lặng không tiếng động đi đến gần cô, cho đến khi vây cô lại trong ngực mình.

Trái tim Hứa Kiều bắt đầu đập nhanh liên hồi, nói thật, nửa tháng nay, cô và Hứa Ý xuống đây ăn cơm, ăn cơm xong, cô giúp Thẩm Lạc Dương dọn dẹp rồi đi về, Thẩm Lạc Dương cũng không có hành động thân mật gì với cô, giống như chỉ là bạn bè ăn cơm thôi.

Nhưng bây giờ Thẩm Lạc Dương lại đến gần cô, làm cô không khỏi rung động.

Thẩm Lạc Dương nhìn Hứa Kiều đang cúi đầu, anh thấy được đôi mi cong dài, cái mũi thanh tú, đôi môi đỏ hồng, yết hầu không nhịn được động đậy vài cái.

“Ăn cơm nhiều rồi, nên cho một ít phúc lợi chứ?”

Hứa Kiều còn chưa kịp phản ứng chợt thấy cằm mình bị anh nâng lên, sau đó cô nhìn thấy khuôn mặt cương nghị của Thẩm Lạc Dương áp đến gần, đột nhiên trước mắt tối sầm lại.

Môi bị người ta phủ lấy, xúc cảm quen thuộc lan tràn ra.

Anh nhẹ nhàng lướt qua môi dưới của Hứa Kiều, đầu lưỡi hơi dùng sức, dễ dàng cạy mở khóe miệng cô, thuận lợi tiến vào trong, từ từ nhấm nháp cái miệng nhỏ của cô, không hề buông tha cái gì.

Hứa Kiều liền cảm thấy một cảm giác tê dại lan tràn ra từ xương cụt, làm cả người cô như mất hết sức lực.

Cô vẫn luôn biết Thẩm Lạc Dương là một cao thủ hôn môi, mỗi lần hôn nhau anh rất dễ dàng khơi gợi lên d.ục vọng trong người cô, làm cho môi cô như một đóa hoa chậm rãi nở rộ, đầu lưỡi của anh và đầu lưỡi của cô ướt át quấn lấy nhau.

Bàn tay đang giữ lấy cằm cô giờ đã chuyển sang giữ chặt gáy cô, vuốt ve nhẹ nhàng, còn cái tay khác nắm chặt lấy tay cô, mười đầu ngón tay đan vào nhau, anh ôm cô vào ngực mình, không cho cô có bất luận cơ hội chạy trốn nào.

Sau khi kết thúc nụ hôn này, Thẩm Lạc Dương gắt gao ôm chặt cô, Hứa Kiều cũng không giãy giụa, chỉ dịu dàng ngoan tựa đầu vào lòng ngực rắn chắc của anh, tay cô đặt lên eo anh.

Thẩm Lạc Dương cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ lên đỉnh đầu của cô.

“Kiều Kiều, anh yêu em.”

Hứa Kiều không nói gì, bởi vì cô cũng yêu anh, nhưng cô không có thói quen dùng lời nói để biểu đạt tình cảm của mình, mà cô chỉ dùng thêm sức ôm chặt lấy anh, dùng hành động này để nói cho anh biết cô cũng yêu anh.

***

Lúc cô về nhà, Hứa Ý đã tắm xong và đang nằm trên giường, nhìn thấy cô đi vào phòng mà vẻ mặt hồng hào, môi sưng đỏ liền hiểu rõ.

“Đã về.”

“Ừ.”

“Đi tắm đi.”

“Được.”

Hứa Kiều tắm xong, lau khô tóc rồi mới nằm lên giường.

Hai người đều nằm trên giường, đèn phòng ngủ đã tắt chỉ chừa lại một ngọn đèn nhỏ màu cam trên đỉnh đầu.

Hôm nay là ngày cuối cùng Hứa Ý ngồi ngốc ở đây, ngày mai cô ấy phải dọn về chung cư của mình, bất tri bất giác hai người đã ở chung với nhau nữa tháng rồi.

Hai người không nói gì, chỉ mở to mắt nhìn trần nhà, trong không khí chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng của hai cô mà thôi.

Không biết qua bao lâu, Hứa Kiều nghe được Hứa Ý nói chuyện.

“Làm hòa rồi?”

Hứa Kiều hơi hạ mắt xuống, nhỏ giọng “Ừ” một tiếng.

Hứa Ý cười cười.

“Quả nhiên, Thẩm Lạc Dương rất yêu cô, Hứa Kiều, cô rất hạnh phúc.”

Hứa Kiều trầm mặc, cô hơi xoay người qua, đối mặt với Hứa Ý, yên lặng lúc lâu mới hỏi vấn đề mà mình đã muốn hỏi từ lâu.

“Hứa Ý, ngày đó vì sao muốn giúp tôi?”

Cô nghe được tiếng hít thở của Hứa Ý có hơi nặng nề, sau đó nhìn thấy cô ấy cũng nghiêng người qua.

“Cô muốn nghe tôi nói thật sao?”

“Ừ.”

“Bởi vì cô quá rác rưởi, thật mất mặt.”

Hứa Kiều: “…”

Hứa Ý nhìn khóe miệng Hứa Kiều rõ ràng hơi run rẩy, đôi mắt xinh đẹp đó lại bắt đầu bốc hỏa, không nhịn được nở nụ cười.

Cô ấy duỗi tay vuốt tóc cô, “Muốn giúp thì giúp thôi, không nghĩ gì nhiều, không còn sớm nữa, mau ngủ đi.”

Nói xong, cô ấy thu tay lại, quay lưng về phía cô nói.

“Tôi ngủ đây, ngủ ngon.”

Nói rồi thật sự không nhúc nhích nữa.

Hứa Kiều khi còn nhỏ cũng đã từng ngủ chung với Hứa Ý rất nhiều lần, lúc ấy, cô vẫn còn dính lấy Hứa Ý, bởi vì Hứa Ý trưởng thành hơn cô, lại rất che chỡ cô, cho nên khi đó, cô thật sự vô cùng thích Hứa Ý.

Chỉ là khi xảy ra chuyện đó, cô không có cách nào đối mặt với Hứa Ý được nữa, cho dù nói thế nào, trong lòng cô vẫn tồn tại khúc mắc, nên nhiều năm sau này cô luôn đối chọi gay gắt với Hứa Ý, cho tới hiện tại chỉ gọi thẳng tên cô ấy.

Cô liếc nhìn bả vai đơn bạc của Hứa Ý, trong lòng cảm thấy hơi chua xót, rồi lại ấm áp, bây giờ nằm nhớ lại nhiều năm trước, Hứa Ý thật sự luôn nhường nhịn cô, dễ dàng tha thứ cho cô.

Sáng ngày hôm sau, Hứa Ý tỉnh dậy, vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng xong liền bắt đầu thu dọn đồ đạc, Hứa Kiều cũng giúp cô ấy thu dọn.

Lúc Hứa Ý đi, Hứa Kiều đứng trước cửa tiểu khu nhìn cô ấy, cô ấy ngồi trong xe vẫy tay với cô.

“Về nhà đi, tôi đi đây.” Nói xong, cô ấy ấn nút kéo kính xe lên chợt nghe Hứa Kiều gọi.

“Hứa Ý.” Hứa Kiều chạy đến vỗ vào cửa kính xe.

Hứa Ý lại hạ cửa kính xuống lần nữa, “Có chuyện gì à?”

Hứa Kiều hơi mấp máy môi.

“Cảm ơn cô.”

Hứa Ý đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười.

“Giữa chị em nói cảm ơn làm gì, nếu Thẩm Lạc Dương bắt nạt cô, hãy tới tìm tôi.”

Hai người đều không khỏi bật cười.

Giữa trưa, ánh nắng mặt trời rất ấm áp, ánh nắng chiếu vào sau lưng Hứa Kiều, Hứa Ý cũng ngồi đối diện với ánh nắng, được ánh nắng chiếu vào khiến cho cả người hai cô như phát ra ánh sáng rực rỡ, trên miệng là nụ cười xinh đẹp, trong mắt đều sáng long lanh, dường như mọi ân oán vì nụ cười này mà biến mất vĩnh viễn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play