Hứa Kiều đi được một đoạn chợt có một chiếc xe hơi dừng cạnh cô. Hứa Ý mở cửa xe ra, “Lên xe.” Cô ấy nói với cô.
Hứa Kiều nhìn cô ấy một cái, sau đó ngồi vào trong xe.
Chung Hạo Thiên dẫm chân ga cho xe chạy đi, chạy qua khỏi người Thẩm Lạc Dương.
Hứa Kiều nhìn Thẩm Lạc Dương xuyên qua của kính xe, đôi mắt lại bắt đầu hơi đau, nhưng cô vẫn là nỗ lực nhịn xuống, không để cho nước mắt rơi ra ngoài.
Hứa Ý nghiêng đầu nhìn cô, nhìn thấy trên gò má vẫn còn nước mắt, hốc mắt thì đỏ bừng.
Cô ấy biết, hiện tại cô rất muốn khóc, nhưng cô đang cố gắng khắc chế bản thân, trong trí nhớ của Hứa Ý, dường như từ sau khi mẹ của Hứa Kiều qua đời, cô chưa từng bắt gặp Hứa Kiều khóc lần nào nữa. Cho dù là nguyên nhân gì đi chăng nữa, Hứa Kiều đã không còn thói quen rơi lệ trước mặt cô ấy.
Hứa Ý rũ mi xuống, làm như rất nhàm chán nhìn móng tay của mình, nhưng luôn lén liếc nhìn Hứa Kiều.
Một lát sau, cô ấy mới nhàn nhạt nói: “Muốn khóc thì khóc đi, lúc cô khóc có bao nhiêu khó coi không phải tôi chưa từng thấy đâu.”
Hứa Kiều không nói gì, cô dùng nắm chặt tay mình lại, mày nhíu lại càng ngày càng chặt, môi cũng mím thành một đường thẳng. Trong nháy mắt đó, nước mắt cô lả chã rơi xuống.
Trong tivi, nữ diễn viên thường khóc đến lê hoa đái vũ khiến cho khán giả xem cũng khóc thút thít theo, nhưng sự thật chứng minh, cái loại khóc này cũng chỉ có trong tivi mà thôi, còn khóc thực sự thì giống như Hứa Kiều vậy.
Khóc đến nỗi mặt mũi đều nhăn lại, nhắm mắt, hé miệng, nước mắt nước mũi thi nhau chảy ra ngoài, lúc khóc thực sự là lúc khó coi nhất.
Hứa Ý nhìn Hứa Kiều khóc đến trôi cả lớp phấn, vừa rồi lúc đánh nhau, cũng không thấy cô khóc thành cái dạng đáng sợ thế này, hiện tại khóc giống như một kẻ ngốc vậy.
Cô ấy thở dài một hơi, sau đó vươn tay nhẹ nhàng vỗ vai Hứa Kiều.
“Khóc được tâm tình sẽ tốt hơn.”
Nếu là ngày thường, Hứa Kiều khẳng định không thèm để ý đến Hứa Ý, nhưng hiện tại, bởi vì quá khổ sở nên cần có một chỗ dựa để giảm bớt đi đau khổ trong lòng.
Thân thể của cô không tự chủ được dựa vào người Hứa Ý, thân hình Hứa Ý hơi cứng đờ một chút, cô ấy chưa từng nghĩ đến, có một ngày mình sẽ chủ động đến gần cô.
Cô ấy nghe được tiếng khóc nghẹn ngào của cô, do dự một chút, cuối cũng vần đưa tay lên vỗ nhẹ bả vai cô giống như lúc nhỏ.
“Khóc đi, khóc ra sẽ không còn việc gì nữa.” Cô ấy nhẹ nhàng an ủi Hứa Kiều.
Hứa Kiều tựa đầu lên vai Hứa Ý, bây giờ cô đã không còn cách nào kìm nén nội tâm tổn thương đau đớn của mình nữa rồi, có trời mới biết, cô đã phải chịu bao nhiêu đau lòng mới nói ra được những câu tuyệt tình đó với Thẩm Lạc Dương.
Con người ta vào lúc tổn thương nhất, đau khổ nhất, tuyệt vọng nhất, cái gì cũng có thể nói ra, Hứa Kiều đã cảm nhận được.
Chung Hạo Thiên đang lái xe, nghe được giọng nói dịu dàng đó của Hứa Ý, không nhịn được ngẩng đầu nhìn cô ấy vài lần từ kính chiếu hậu.
Anh ta quen biết Hứa Ý nhiều năm rồi, nhưng chưa từng thấy Hứa Ý dịu dàng như thế, càng đừng nói đến việc ăn nói nhỏ nhẹ để an ủi người khác, anh ta nhìn dáng vẻ Hứa Ý nghiêm túc an ủi Hứa Kiều, đột nhiên cảm thấy, thật ra trong lòng Hứa Ý vẫn luôn quan tâm đến người em gái này, nên nói như thế nào nhỉ, chính là sức mạnh của tình thân.
“Nhìn nữa tôi liền giết chết anh.”
Rốt cuộc lúc Chung Hạo Thiên ngẩng đầu lần thứ tư nhìn về phía kính chiếu hậu liền nghe được thanh âm nhẹ bỗng của Hứa Ý từ phía sau truyền tới.
Chung Hạo Thiên: “…”
Anh ta lén nuốt nước bọt một cái, sau đó yên lặng thu hồi tầm mắt, được rồi, xem ra Hứa Ý dịu dàng cũng phải xem đối tượng là ai, anh ta không thể trêu vào cô ấy được, tốt nhân cứ an phận lái xe đi.
***
Thẩm Lạc Dương nhìn chiếc xe chở Hứa Kiều đi càng ngày càng xa, sau đó lại cúi nhìn bùa bình an trong tay mình, trong lòng đột nhiên có một loại bất an.
Anh biết, nếu cứ để Hứa Kiều đi như vậy, theo như tính cách của Hứa Kiều, khẳng định cô muốn kết thúc với anh thật sự, vì thế anh nhanh chóng xoay người đi nhanh về phía xe mình.
Còn chưa đi đến gần xe mình anh đã thấy Trần Tịch Nhuế đứng phía trước.
Trần Tịch Nhuế cúi đầu, đứng ở nơi đó giống như đang nghĩ gì, sau đó vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Thẩm Lạc Dương, biểu cảm của cô ta có hơi biến đổi.
“Thẩm đại ca.”
Thẩm Lạc Dương đến gần cô ta, không hề sốt ruột trả lời, chỉ là bình tĩnh nhìn cô ta mà thôi, Trần Tịch Nhuế nhất thời không dám nhìn vào đôi mắt anh, cô ta giờ đang khẩn trương đến nỗi mồ hôi lạnh ra đầy lòng bàn tay.
Thẩm Lạc Dương nhìn cô ta như vậy khoảng nửa phút, sau đó hờ hững nói: “Vì sao?”
Trần Tịch Nhuế cúi đầu, nhìn mặt đất.
“Cái gì?” Cô ta nhỏ giọng hỏi.
“Hôm nay là cô cố ý đúng không?”
Trần Tịch Nhuế không nói gì, cô ta hiện tại cảm thấy Thẩm Lạc Dương lạnh lùng đến đáng sợ.
“Cố ý không nói cho tôi biết Hứa Kiều cũng ở đây, cố ý để tôi đến đón cô, nhưng Trần Tịch Nhuế, cô biết không, tôi thực sự rất thất vọng với cô, tôi không hy vọng có lần sau.” Nói xong, Thẩm Lạc Dương liền mở cửa, chuẩn bị lên xe.
“Là cô ta động thủ trước mà.” Trần Tịch Nhuế đột nhiên nói.
Là Hứa Kiều đánh người trước.
Động tác lên xe của Thẩm Lạc Dương hơi dừng một chút.
“Cô ấy sẽ không vô duyên vô cớ đánh cô.” Thẩm Lạc Dương châm chọc nói.
Trần Tịch Nhuế bị thanh âm châm chọc của Thẩm Lạc Dương kích thích, giống như con rắn bị người ta nắm bảy phần có chút hít thở không thông, trong lúc nhất thời, toàn bộ sự khó chịu và khổ sở dâng lên.
“Vậy ý của anh là em đáng đời sao?”
Thẩm Lạc Dương không nhìn cô ta.
“Gần đây có xe taxi, lát nữa tự mình bắt xe về đi.”
Trần Tịch Nhuế mắt thấy anh đã bước một chân vào trong xe, cô ta duỗi tay nhanh chóng túm chặt lấy tay áo của anh.
Trần Tịch Nhuế nghe được thanh âm lạnh lẽo của anh, nước mắt ngay lập tức rơi xuống.
“Anh ghét em đụng vào người anh vậy sao, chỉ đụng qua quần áo cũng không được hả?”
“Tôi không muốn nói lần thứ hai.”
Trong lòng Trần Tịch Nhuế cảm thấy vô cùng không cam lòng, nhưng nhìn đến khuôn mặt âm trầm của Thẩm Lạc Dương, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi, chậm rãi buông lỏng tay áo anh ra.
“Anh ghét em như vậy…”
Cô ta còn chưa nói xong, giây tiếp theo liền đột nhiên im bặt.
Bởi vì cô ta nhìn thấy Thẩm Lạc Dương vươn tay phủi phủi nơi vừa rồi bị cô ta nắm lấy, tuy trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng động tác của anh đã nói lên tất cả.
Trần Tịch Nhuế đột nhiên cảm thấy trái tim lạnh đi, nhiều hơn là sự đau lòng, mặt cô ta tràn đầy bị thương nhìn Thẩm Lạc Dương.
Nhưng Thẩm Lạc Dương giống như không thèm để ý đến cô ta có khổ sở hay không.
“Anh quan tâm Hứa Kiều nhiều như vậy à, đối với anh cô ta thật sự quan trọng đến thế sao?”
Thẩm Lạc Dương nhìn cô ta một cái.
“Đúng vậy, tôi quan tâm cô ấy, cô ấy quan trọng hơn bất kỳ ai khác, không có cô ấy tôi sẽ chết, cô vừa lòng chưa?”
Trần Tịch Nhuế một câu cũng không nói được, cô ta cảm thấy bản thân mình không chỉ bị Hứa Kiều đánh đau, mà bây giờ tâm cũng đau đến chết lặng.
Có lẽ bị sự phẫn nộ, ghen ghét, không cam lòng làm mụ mị đầu óc, cô ta chợt buột miệng thốt ra.
“Còn Tống Mân thì sao?”
Vừa dứt lời, Trần Tịch Nhuế cảm giác được nhiệt độ xung quanh giảm xuống, mặt Thẩm Lạc Dương cũng hoàn toàn âm trầm, cô ta đột nhiên có chút hối hận, cô ta rõ ràng biết lúc này nhắc đến Tống Mân chính là tự đâm đầu vào họng súng, nhưng lời đã nói ra giống như bát nước đổ đi không thể thu lại được.
Thẩm Lạc Dương xoay người qua.
“Tống Mân? Là cô nói cho cô ấy biết.”
Trần Tịch Nhuế chột dạ, cô ta cúi đầu, không nói một lời.
“Có phải hay không?” Thẩm Lạc Dương lại lần nữa truy vấn.
Cuối cùng, Trần Tịch Nhuế gật đầu.
Thẩm Lạc Dương cười lạnh một tiếng.
“Thẩm đại ca…” Nhìn thấy biểu cảm trên mặt Thẩm Lạc Dương, Trần Tịch Nhuế theo bản năng muốn giải thích, nhưng bây giờ cô ta không biết mình phải giải thích như thế nào, giải thích cái gì.
“Trần Tịch Nhuế, cô là gì của tôi?” Thẩm Lạc Dương nhẹ nhàng hỏi.
Trần Tịch Nhuế bị câu hỏi này của Thẩm Lạc Dương làm á khẩu, bởi vì sự thật là cô ta không là gì của Thẩm Lạc Dương cả, vừa rồi cô ta mới chợt nhận ra, lúc Thẩm Lạc Dương nói chuyện cũng có thể đả kích người khác như vậy.
“Trần Tịch Nhuế, cô biết không, cô không xứng làm bạn thân của Tống Mân.” Trên mặt Thẩm Lạc Dương lộ ra vẻ thất vọng vô cùng.
Nói xong, anh cũng không cho Trần Tịch Nhuế một cơ hội mở miệng nào nữa, trực tiếp ngồi vào trong xe, sau đó dẫm chân ga, xe liền lao nhanh đi trong bóng đêm.
Không xứng làm bạn thân của Tống Mân?
Tống Mân?
Tống Mân?
Hốc mắt Trần Tịch Nhuế lập tức tràn đầy nước mắt, nhớ đến Tống Mân, ngực cô ta liền nhói đau.
Chân cô ta mềm nhũn, sau đó lập tức ngã ngồi trên mặt đất, cô ta cũng không thèm đứng lên, chỉ đưa tay lên che mặt lại, nước mắt lọt qua kẻ tay rơi xuống đất.
Anh nói cô ta không xứng làm bạn thân của Tống Mân, không xứng làm bạn thân của Tống Mân.
Trần Tịch Nhuế không kìm nén gì khóc ra.
Vừa nhớ tới Tống Mân trái tim sẽ nhói lên, nhiều năm rồi thật ra cô vẫn luôn nhớ cô ấy, nhớ về chuyện lúc hai người còn bé, nhưng cô không dám nhớ nhiều, bởi vì quá sợ hãi, sợ hãi nhớ đến việc cô ấy đã không còn trên đời này nữa thì hô hấp cũng muốn ngừng lại.
Người quan trọng nhất đối với Trần Tịch Nhuế đó chính là Tống Mân, một cô gái trông gầy nhỏ, mềm yếu nhưng lại có một đôi mắt rất đẹp.
Các cô không phải là người cùng một thế giới, nhưng chính bản thân cô muốn trở thành bạn của cô ấy, lúc đi học cũng không có ai biết chuyện này.
Mọi người đều nghĩ rằng người như Trần Tịch Nhuế không thể nào trở thành bạn với một người bình thường như Tống Mân được.
Nhưng Trần Tịch Nhuế không cần người khác hiểu, chỉ cần trong lòng cô hiểu là được rồi.
Trong tình bạn của hai người các cô, Trần Tịch Nhuế vẫn luôn đóng vai người bảo vệ, bởi vì cô ta cảm thấy Tống Mân trời sinh giống như một người cần được bảo vệ.
Cô có thói quen miễn có gì tốt sẽ nghĩ đến Tống Mân đầu tiên, Tống Mân đối với cô mà nói, quá quan trọng, đôi khi quan trọng đến nỗi, nếu không có Tống Mân, có lẽ cô ta cũng không biết mình tiếp tục sống thế nào.
Khi biết Tống Mân cũng thích Thẩm Lạc Dương, Trần Tịch Nhuế hoàn toàn ngơ ngẩn cả người, bởi vì cô không ngờ rằng hai người cùng thích một người đàn ông, lúc cô nghe Tống Mân nói bên tai về Thẩm Lạc Dương, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tống Mân, cô không thể nói ra lời mình cũng thích Thẩm Lạc Dương.
Nên cô lựa chọn không nói gì, cũng không làm gì, chỉ yên lặng che dấu đi tâm tư của mình đối với Thẩm Lạc Dương, cho dù bản thân khổ sở muốn chết, cũng sẽ không biểu hiện trước mặt Tống Mân.
Cô đã từng mơ tưởng, bọn họ sẽ luôn như vậy.
Cho đến khi Tống Mân chết, cô ta mới nhận ra mơ tưởng chỉ mãi là mơ tưởng mà thôi.
Chỉ cần nhớ đến việc không thể nhìn thấy mặt Tống Mân lần cuối, cô ta sẽ đau lòng, cô gái nhỏ bé có đôi mắt đẹp đó sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, rõ ràng đã nói sẽ ở cạnh nhau suốt đời vậy mà cô ấy lại rời đi không lời từ biệt.
Sau khi Tống Mân chết, cô mới tỉnh ngộ ra, Tống Mân chết đã phá vỡ tình bạn của bốn người bọn họ, Tống Tử Ngu bởi vì Tống Mân mà trở mặt thành thù với Thẩm Lạc Dương, cả đời này bọn họ cũng không thể nào quay lại như lúc đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT