-Không
ngờ Thiên Phong lại từ chối cậu. Linh Nga nhìn Minh Khuê an ủi.-Thôi đừng buồn
nữa Minh Khuê, chỉ cần không muốn bỏ cuộc thì cậu vẫn còn cơ hội mà.
-Mà
tớ cũng thấy kì lạ…Tớ biết trong lớp mình cũng có vài đứa đã từng tỏ tình với Thiên
Phong và bị cậu ấy từ chối, lúc đầu tớ nghĩ tiêu chuẩn của cậu ấy hơi cao,
nhưng bây giờ ngay cả một cô gái hoàn hảo như Minh Khuê cậu ấy cũng từ chối thì
hơi lạ, không lẽ Thiên Phong đã có ai đó rồi sao?
-Không
thể nào! Tớ đã điều tra cậu ấy rất kĩ, Thiên Phong chưa có bạn gái mà.
-Vậy
sao chưa có một ai tỏ tình với Thiên Phong mà thành công cả. Thậm chí mấy đứa
trong lớp sau khi tỏ tình với Thiên Phong thất bại dường như không thể quay lại
mối quan hệ bạn bè với cậu ấy như trước nữa, chính xác thì tụi nó bị lơ luôn.
-Híc…có
khi nào Thiên Phong cũng sẽ né tránh tớ như mấy đứa kia không, tớ không muốn
như thế đâu…Minh Khuê đưa hai tay che mặt bắt đầu khóc thút thít.
-Cậu
đừng khóc, có lẽ một thời gian sau cậu ấy cũng sẽ quên đi chuyện này thôi mà.
Chỉ
vài phút sau thì vườn hoa cũng trở nên tĩnh lặng, cô bạn Minh Khuê đó sau khi
đã khóc chán thì cũng theo mấy người bạn đi vào lớp, chỉ còn một minh tôi, tôi
đứng dậy rời khỏi bụi hoa cúc đi đến bên chiếc ghế đá ngồi phịch xuống. Bức thư
vẫn nằm im trong tay tôi, tôi không còn muốn đưa nó cho Thiên Phong nữa, tôi sợ
sẽ phải nhận lại một câu nói vô tình như khi nãy cậu ấy đã nói với Minh Khuê.
Tự
dưng tôi thấy tim mình trở nên nặng trĩu. Thiên Phong khi nãy đã nói cậu ấy
không thích những cô gái tỏ tình với mình, tôi có thể chắc chắn nếu có ai đó đi
thử lòng can đảm sẽ nhận được chung một câu trả lời là “tôi từ chối”. Tôi không
biết nguyên nhân là gì? Lẽ nào cậu ấy đã có một ai đó trong lòng rồi? đó có phải
chính là lí do cậu ấy luôn tỏ ra thờ ơ với sự quan tâm của các bạn nữ trong lớp?
Tôi
nắm chặt tấm thiệp khiến nó trở nên nhăn nhúm, tôi không biết bây giờ mình phải
làm gì nữa, tôi muốn nói cho Thiên Phong biết tình cảm của tôi, nhưng tôi không
biết sau khi cậu ấy từ chối tôi rồi chúng tôi còn có thể giống như trước hay
không? Tôi còn có thể hàng ngày chăm chú quan sát cậu ấy từ xa không? mổi khi tới
lớp nói với cậu ấy lời chào buổi sáng để được nhận lại một nụ cười ấm áp xa vời
không? Tôi lo sợ một khi mình bị từ chối rồi thì những thứ hạnh phúc nhỏ nhoi cậu
ấy đem lại cho tôi cũng biến mất.
Tôi
ngồi gục xuống, lặng lẽ nhìn những cánh hoa tím rơi rụng trên mặt đất. bức thư
nhăn nhúm vẫn nằm im trong tay tôi. Tôi biết mình không muốn nghe lời từ chối của
Thiên Phong, nhưng điều làm tôi sợ hãi hơn hết là sẽ mất đi mối quan hệ đang hiện
hữu của chúng tôi. Có lẽ tôi không còn cách nào khác là giấu kín đi những tình
cảm non nớt trong lòng, để nó mãi là một điều bí mật.
Nhưng
như vậy có ổn hay không? Cứ giấu mãi tình cảm của mình trong lòng như thế này
liệu có ổn không? Tôi không muốn thế, nhưng tôi cũng không có can đảm để đón nhận
những gì sau đó.
-Nhật
Hạ!!! Nhật Hạ!!! Cậu làm gì ở đây vậy? Thiên Lam ở đâu chạy lại chổ tôi ngồi.
Tôi
thấy vài giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cậu ấy, Thiên Lam dựa tay vào gốc cây
hoa tím thở dốc rồi thẩy chiếc bành hamboger vào lòng cho tôi, dường như cậu ấy
đã chạy đi tìm tôi khắp nơi. Bình thường hôm nào tôi cũng ngồi trong lớp ăn
sáng với cậu ấy và Thục Anh, hôm nay tôi lại bỏ họ lại chạy ra đây, có lẽ Thiên
Lam lo lắng tôi có chuyện gì. Tôi đưa tay cầm chiếc hamboger lên, nhưng sao chẳng
có tâm trạng nào bóc ra ăn nữa. Tim tôi bây giờ nặng trĩu.
-Cậu
sao vậy, Nhật Hạ?
Thiên
Lam cúi sát xuống mặt tôi tò mò, rồi cậu ấy thấy bức thư trong tay tôi, khóe
môi cậu ấy khẽ nhếch lên thành nụ cười nghịch ngợm, không để tôi kịp phản ứng cậu
ấy đưa tay giật luôn bức thư trong tay tôi cười toe toét.
-Thiên
Lam!!!! Cậu làm gì vậy? Tôi giật mình bật dậy giành lại bức thư trên tay cậu ấy,
nhưng không được.
-Hể?
mới thay đổi phong cách có một ngày đã nhận được thư tình rồi sao? Thằng bại
não nào lại đi gửi thư tình cho cậu vậy?
Thiên
Lam vừa nói vừa mở ra đọc mặc kệ cho tôi ra sức giành giật lại, nhưng vì cậu ấy
cao hơn tôi cả một cái đầu nên rốt cuộc tôi đành bất lực. Nhưng chỉ vài giây
sau đó Thiên Lam sững sờ. cậu ấy quay lại nhìn tôi với vẻ khó tin được, tôi
cũng không còn muốn giành lại bức thư nữa, ngồi phịch xuống ghế giận dỗi.
Tôi
im lặng, cậu ấy hiểu điều đó đồng nghĩa với câu trả lời là đúng. Mà qua nội
dung bức thư thì Thiên Lam cũng không cần xác định lại nữa. Tôi im lặng ngồi
đó, Thiên Lam cũng không lên tiếng, chỉ lặng lẽ ngồi bên tôi với biểu cảm phải
nói là cực kì khó hiểu.
Hai
tiết cuối cùng của ngày hôm đó chúng tôi bùng học ngồi ở vườn hoa tự kỉ. Kim đồng
hồ lùa nhau đưa thời gian đi qua vội vã, tôi và Thiên Lam vẫn không mở miệng
nói với nhau một lời nào. Mà thái độ của Thiên Lam cũng làm tôi khó hiểu, tôi
thì có lí do để buồn, còn cậu ấy duyên cớ gì mà lại ngồi đây với tôi? Tôi cũng
chẳng muốn thắc mắc nữa, để mặc kệ cho cậu ấy ngồi với tôi như một chú gấu bông
ngoan ngoãn. Mãi lúc sau đó Thiên Lam mới lên tiếng hỏi tôi.
-Cậu
thay đổi đến mức này là để chuẩn bị tỏ tình với Thiên Phong sao? Vậy sao cậu
không đưa bức thư này cho cậu ta đi?
-Tớ
sợ bị từ chối.
Tôi
buồn bã trả lời, điều mà tôi lo lắng hơn nữa chính là tôi sợ sẽ đánh mất tình bạn
với Thiên Phong sau khi tôi thất bại. Thiên Phong giống như một thế giới bí ẩn
mà tôi không thể nào chạm vào được. Tôi không muốn liều lĩnh.
-Thiên
Lam…Cậu…đừng nói chuyện này cho ai biết nhé, tớ không muốn Thiên Phong xa lánh
tớ. Tôi nhìn Thiên Lam khẩn thiết.
Cậu
ấy không hiểu tình hình lắm, nhưng rồi cũng không muốn khiến tôi khó xử nên chỉ
im lặng gật đầu. Tôi thấy vậy mới yên tâm ngồi dựa ra sau ghế đá ngước nhìn bầu
trời xanh thẳm. Thiên Lam cũng thở dài rồi làm hành động giống tôi. Tôi nhìn cậu
ấy, thấy đôi mắt đen thẳm của cậu ấy thoáng buồn, khóe miệng đáng ghét kia cũng
không còn nhếch cười trêu chọc tôi như mọi hôm nữa. Cậu ấy đang buồn vì tình cảm
của tôi không thuận lợi sao? Tôi cảm động nhìn cậu mỉm cười. Thiên Lam! Cậu
đúng là một người bạn tốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT