Tối
đến chúng tôi tập trung vào khu vực giữa những cái trại nhỏ. Giáo viên chủ nhiệm
các lớp đang làm nhiệm vụ điểm danh và phổ biến kế hoạch của ngày mai. Tôi đưa
mắt khắp nơi tìm Thiên Phong, cuối cùng cũng thấy cậu ấy đang ngồi cùng Thiên
Lam và đám con trai bên một gốc cây mục gần trại của họ.
Tôi
hơi nghiêng đầu. Không biết họ đang bàn luận chuyện gì có vẻ hào hứng lắm.
Thiên Lam đôi lúc hứng chí còn vung tay vung chân với mấy đứa bạn. Thiên Phong
vẫn ngồi im, chỉ tham gia câu chuyện bằng những nụ cười hờ hững và vài câu nói
hiếm hoi. Rồi một cậu bạn khoác vai cậu ấy cười đùa. Thiên Phong không cảm thấy
khó chịu, cậu ấy cũng cười nói đáp chuyện, nhưng nếu để ý kĩ thì Thiên Phong
lúc cười cũng có vẻ buồn, đôi mắt đen thẳm của cậu ấy cứ mãi đắm chìm trong một
thế giới xa xăm nào đó mà không ai có thể chạm vào.
Tôi
đứng một mình ngẩn ngơ nhìn họ, đến khi Thiên Lam phát hiện tôi đang đứng ngẩn
ngơ thì mới đứng dậy đi đến chổ tôi. Nhưng cậu ấy còn chưa kịp nói gì với tôi
thì có tiếng loa tay vọng lên:
-Các
em chú ý! Thầy hiệu phó đứng trên mô đất cao trước mặt chúng tôi cất cao giọng.-Sáng
ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu các cuộc thi thể thao và trí tuệ, còn tôi nay, các
em được tự do. Các em có thể đi xuống thị trấn tham quan hội chợ đêm, nhưng các
em phải đi theo nhóm, ít nhất là 5 người một nhóm để đảm bảo an toàn, và nhớ phải
trở về trại trước 10h để điểm danh đó.
-Hả?
-Sao
sớm thế?
-Vậy
thì chơi được gì?
Đám
học sinh chúng tôi nhao nhao lên phản đối. Nhưng cũng chẳng có tác dụng gì cả,
đây là luật bất thành văn mà hiệu phó đã công bố, chúng tôi đành ngậm ngùi tuân
theo và tranh thủ mấy tiếng ngắn ngủi đi chơi.
Tôi
quay lại đám bạn trong lớp, tụi nó nhanh chóng lập thành những nhóm nhỏ giữa những
đứa chơi thân và lao xuống thị trấn từ sớm rồi. Tôi nhìn Thiên Phong, cậu ấy
đang đứng một chổ lặng im nhìn những ánh đèn nhấp nháy bên dưới chân đồi của hội
chợ, tôi muốn lên tiếng rủ cậu ấy đi chơi, nhưng lại không dám mở lời. Thiên
Lam nhìn tôi nhíu mày rồi đưa tay vẫy vẫy:
-Phong!
Lại đây!
Thiên
Phong quay sang, từ từ đi lại gần chúng tôi. Tôi hơi lúng túng khi bắt gặp ánh
mắt đen thẳm xa xôi của cậu ấy. Đúng lúc này thì Linh Nga và đám bạn còn lại
trong lớp ùa đến chổ chúng tôi.
-Đi
thôi, đi thôi!!! Linh Nga khoác tay lên vai tôi kéo lại gần Thiên Phong toe
toét.-Các cậu còn đứng ngẩn ngơ ở đây làm gì, mau đi chơi hội chợ thôi, 10h00
là phải về ngủ rồi đó.
-Ờ…ờ..
Tôi
lúng túng đi theo họ, Thiên Phong cũng lẳng lặng đi cùng chúng tôi. Đám bạn tôi
vẫn không ngừng huyên náo bên tai tôi, tôi cảm thấy hơi lạ, cứ tưởng đám Linh
Nga ham vui phải đi từ lâu rồi, không ngờ họ lại đi cùng với chúng tôi. Mà
không hiểu sao hôm nay Linh Nga và những người khác cũng có vẻ nhiệt tình, hoạt
náo hơn mọi ngày. Thành ra trong nhóm chỉ có tôi và Thiên Phong là lọt thỏm lại
phía sau vì cả hai đều không nói gì. Tôi đang tâm trạng bối rối nên không biết
nói sao, còn Thiên Phong sinh ra vốn đã kiệm lời, vô tình chúng tôi thành một cặp
tách biệt với mọi người.
-Wa!!!!
Đông người quá đi!!!!
Thục
Anh reo lên khi chúng tôi đến cổng hội chợ. Thì ra không chỉ có trường chúng
tôi tới đây cắm trại, có rất nhiều trường khác cũng tổ chức hoạt động này và chọn
nơi này làm địa điểm.
-Thục
Anh!
Hải
Đăng ở phía xa chạy lại gần chúng tôi hớn hở. Đám bạn chúng tôi được dịp liền rộ
lên chọc phá hai đứa nó, Thục Anh chỉ cười
cười ngại ngùng, Hải Đăng đỏ đỏ mặt đưa tay lên gãi gãi đầu, cuối cùng là quyết
định tách nhóm đi chơi riêng. Cũng không ai tỏ ra ngạc nhiên lắm, mấy cặp yêu
nhau thường hay như vậy mà. Tuy thầy hiệu phó yêu cầu chúng tôi đi theo nhóm để
đảm bảo an toàn, nhưng nếu Thục Anh đi với Hải Đăng thì cô ấy có thể hoàn toàn
yên tâm là Hải Đăng sẽ bảo vệ tốt cho cô ấy.
-Nhật
Hạ! Trước khi đi, Thục Anh huých vai tôi dặn dò.-Cố lên nhé!
-Cố?
Cố gắng làm gì kia?
Tôi
thắc mắc, còn chưa kịp nói gì thì hai đứa nó đã nắm tay dung dăng dung dẻ và biến
mất vào đám đông hội chợ. Đám bạn lớp tôi vẫn đứng đó cười đùa bàn luận về cặp
đôi hạnh phúc mới đi. Tôi đưa mắt nhìn quanh và phát hiện Thiên Lam đã biến đi
đâu mất rồi. Tôi nhìn quanh cố gắng tìm kiếm cậu ấy, trong hàng trăm hàng ngàn người
ở quanh tôi, vẫn không thấy bóng dáng cậu ấy đâu. Có khi nào cậu ấy đã lạc mất?
Còn đang thắc mắc thì đám bạn lớp tôi cũng tản ra:
-Các
cậu! Minh Khuê và mấy cô bạn thân là những người đi tiếp sau Thục Anh.-Nhớ có mặt
ở trại trước 10h00 nhé! Bye bye!
Nói
rồi họ nhanh chóng bỏ đi vào bên trong và nhanh chóng mất hút trong tầm mắt
tôi. Tôi hơi ngơ ngác, có cảm giác như hôm nay mọi người ai cũng có thái độ lạ
lạ thế nào ấy? Nhưng chưa dừng lại ở đó.
-Ê
Duy! Tụi mày có dám thi bắn súng với anh không? Lớp phó kỉ luật Minh lên tiếng,
hai đứa bạn cậu ta nhao nhao lên.
-Sợ
gì mày mà không thi?
-Chú
mày không biết anh vốn là một tay thiện xạ sao?
Nói
rồi cả đám khoác vai nhau biến mất trong những gian hàng trò chơi. Lần lượt những
người khác cũng nhanh chóng tách nhóm và bỏ đi mất. Bây giờ thì tôi đã thấy rất
kì lạ rồi, mấy đứa này bình thường luôn cùng tôi đi theo nhóm kia mà, tôi có cảm
giác như họ đang cố ý tách nhóm đi riêng với nhau. Cuối cùng chỉ còn lại tôi và
Thiên Phong đứng trước công hội chợ. Còn đang không hiểu chuyện gì đang diễn ra
thì Linh Nga ghé sát tai tôi thì thầm:
-Cơ
hồi ngàn năm có một. Cố lến nhé!
-Linh
Nga?
Tôi
ngước nhìn nhỏ bạn ngơ ngác, chỉ nhận được cái nháy mắt động viên của nhỏ. Rồi
nhỏ cũng là người cuối cùng đi mất. Sau vài phút lí giải thì tôi mỉm cười cảm động.
Họ muốn giúp tôi. Có lẽ họ đã đoán được tình cảm quả tôi giành cho Thiên Phong
và những khó khăn mà tôi đang gặp nên cố tình tạo cho chúng tôi không gian
riêng.
Tôi
nhìn theo bóng dáng của mấy đứa bạn đang khuất dần trong đám đông mỉm cười. Những
người bạn của tôi thật là tốt, mặc dù bình thường chúng tôi luôn chọc phá nhau,
nói với nhau mấy lời không khác gì gai nhọn, công kích, đùa nghịch hết sức.
Nhưng đến lúc quan trọng lại sẵn sàng lên kế hoạch giúp đỡ nhau, tôi cảm thấy
mình thật may mắn khi được làm quen với những người bạn như vậy. Nhờ họ mà cuộc
sống của tôi có thêm những gam màu sắc ấm áp và hạnh phúc.
-Thiên
Phong! Chúng ta đi vào chứ?
Tôi
quay sang Thiên Phong hồi hộp. Thiên Phong mỉm cười gật đầu rồi lững thững cùng
tôi đi vào hội chợ. Bên trong hội chợ có những dãy gian hàng sáng rực ánh điện.
Khắp nơi đều là người chen người tấp nập, mà đa số là học sinh cấp 3 đến chơi.
Thiên
Phong vẫn lặng lẽ bước đi bên tôi, không hề nói một lời nào. Tôi cũng không lên
tiếng, chỉ cảm thấy tim mình càng ngày càng đánh trống dữ dội hơn. Hai chân tôi
líu ríu bước đi. Đôi lúc tôi len lén ngước sang nhìn Thiên Phong, chỉ thấy cậu ấy
nhìn những gian hàng sáng rực với vẻ thờ ơ, không cảm thấy nhàm chán nhưng cũng
không thấy hứng thú. Đôi mắt đen thẳm của cậu ấy lấp lánh vì những hình ảnh phản
chiếu của những ánh đèn hai bên, tôi như đi lạc vào đôi mắt huyền ảo đó mà
không tài nào thoát ra được.
Đột
nhiên có tiếng huyên náo nỗi lên, rồi tôi thấy từ phía sau tôi rất nhiều người
ùa lên trước, dường như có trò chơi góp vui gì của những nghệ sĩ ở hội chợ biểu
diễn. Tôi bị đám đông chen lấn ngã nhào về phía sau, rồi lại có ai đó từ sau
tôi va trúng vai đẩy tôi về phía trước, tôi nhăn nhó khi cơ thể bé nhỏ của mình
sắp lao xuống đất bởi những cú xô đẩy thô bạo thì:
-Cẩn
thận!
Thiên
Phong nắm lấy cánh tay tôi kéo vào lòng cậu ấy tránh sang một góc giữa hai gian
hàng gần đó. Tôi giật mình, ngước đôi mắt trong veo lên nhìn Thiên Phong, tôi
thấy ánh mắt đen thẳm của cậu ấy có gì đó lo lắng.
-Cậu
không bị đau ở đâu chứ? Đôi môi anh đào của cậu ấy khẽ mở ra, ánh mắt đen thẳm
vẫn nhìn tôi thật ấm áp và có gì đó phức tạp.
Tôi
lắc đầu, cảm thấy tim mình càng lúc càng loạn nhịp hơn, tôi đang dựa sát vào
người cậu ấy, cơ thể của cậu ấy thật ấm áp và có mùi thơm dịu của hoa dại, nó
làm cho tâm hồn tôi tê dại.
-Không
sao thì tốt rồi.
Thiên
Phong khẽ mỉm cười với tôi rồi lại cùng tôi đi về phía trước hòa vào đám đông
xem người nghệ sĩ đang biểu diễn ảo thuật. Bàn tay nhỏ bé của tôi vẫn nằm trong
tay Thiên Phong, tôi không có cảm giác cậu ấy đang nắm chặt tay tôi, nhưng tôi
cũng không thấy cậu ấy buông ra và tôi cũng không có ý định rút tay về, tôi khẽ
mỉm cười hạnh phúc, có lẽ tôi đã tiến xa hơn một chút được rồi.
Thiên
Phong vẫn bình thản thả đôi mắt đen thẳm như vũ trụ về phía trước, nhưng vẫn ý
tứ bảo vệ cho tôi nếu lỡ có đám đông đẩy lên hay chen lấn, nhờ vậy mà tôi có một
chổ đứng khá thoải mái. Bàn tay nhỏ bé của tôi đang được bàn tay chắc chắc của
cậu ấy sưởi ấm.
Tôi
cảm thấy hạnh phúc.
Giá
như thời gian dừng lại ở đây cũng được.
Nhưng
không! Thời gian vẫn trôi đi, mọi thứ vẫn trôi đi, và thứ hạnh phúc nhỏ bé của
tôi cũng bị cuốn trôi đi. Nhanh chóng.
Những
tiếng huyên náo đưa tôi về thực tại.
Trước
mặt tôi, một anh chàng ảo thuật gia còn rất trẻ, mặc bộ vét trắng thanh lịch
đang cầm trên tay chiếc khăn tay mỏng, rồi vụt một phát, một bông hoa hồng đỏ
thắm hiện ra, và vụt một phát nữa, sau chiếc khăn mỏng manh kia một bó hoa hồng
đỏ hiện ra, sau đó không biết bằng cách nào mà những bông hoa đỏ thắm đó lại được
cài trên ngực những thiếu nữ gần đó, tôi cũng có một bông trên ngực áo.
-Tuyệt
siêu!!!!
Tôi
reo lên hào hứng, tay chân cũng không làm chủ được mà múa may loạn xạ. Thiên
Phong chỉ khẽ mỉm cười nhẹ, nụ cười hờ hững như có như không, lúc này tôi mới
nhớ lại bàn tay tôi vẫn ở trong tay của cậu ấy, tôi thôi không múa may kích động
nữa, ngoan ngoãn lặng im nắm tay cậu ấy, chúng tôi lúc này nhìn cứ như một cặp
vậy.
Anh
chàng ảo thuật gia kia lại tiếp tục màn trình diễn của mình, sau tấm khăn mỏng
được mở rộng ra, một vệt sáng giống như đom đóm bay vụt lên hòa vào màn đêm mờ ảo
quanh khán giả. Đám đông lại ồ lên phấn khích, tôi cũng bất giác nở một nụ cười
thật hạnh phúc nhìn theo mấy đốm sáng đang bay đi xa dần kia rồi mới quay sang
Thiên Phong và ngạc nhiên.
-Thiên
Phong, cậu sao vậy?
Thiên
Phong nhìn tôi hơi ngẩn ngơ, khuôn mặt cậu ấy lộ ra sự ngạc nhiên và có thứ gì
đó rất khó diễn tả, đôi mắt đen thẳm không còn nhìn về một thế giới xa xôi như
mọi khi nữa, mà nó đang chiếu thẳng vào tôi, trong veo và sâu thẳm. Tôi có cảm
giác như hình bóng của mình tràn ngập trong màu đen trong veo đó, chúng tôi cứ
đứng nhìn nhau, mặc cho không gian ồn ả, mặc cho dòng thời gian vùn vụt trôi
qua, mặc cho dòng người đông đúc đang reo hò phấn khích.
Nhưng
rồi một khắc sau đó tôi thấy đôi mắt đen thẳm kia cụp xuống, Thiên Phong không
còn nhìn tôi nữa, bàn tay ấm áp mềm mại mang mùi hoa dại thơm dịu kia cũng
buông ra rời khỏi tay tôi.
Tôi
hụt hẫng…
Dường
như có cái gì đó rất quan trọng rời khỏi tay tôi, trái tim tôi tự dưng nhói đau
và trống rỗng. Bàn tay vừa mới nắm chặt tay tôi kia giờ đây hờ hững chơi vơi giữa
không trung. Đúng lúc này anh chàng ảo thuật kia lại hóa ra một chùm ánh sáng
lưu ly xanh biếc làm nó lan tỏa khắp nơi. Thiên Phong dường như tràn ngập trong
thứ ánh sáng ấy, tôi lại càng cảm thấy cậu ấy mờ ảo hơn, xa vời hơn, và dễ biến
mất hơn.
-Thiên
Phong…
Tôi
mấp máy môi, đôi mắt trong veo vẫn nhìn cậu ấy đang tràn ngập trong thứ ánh
sáng xanh lơ huyền ảo kia. Thiên Phong đưa đôi mắt đen thẳm xa vời nhìn tôi
bình thản.
-Xin
lỗi…
Khóe
môi đẹp đẽ của cậu ấy khẽ mấp máy, rồi cậu ấy quay đi nhìn theo luồng ánh sáng
xanh đang bay vụt lên trời. Đôi mắt đen thẳm xa xôi trong phút chốc dường như
có một bức màn sương che phủ, nó cho tôi nhìn thấy khoảng cách giữa tôi và cậu,
nó cho tôi cảm giác như cậu ấy muốn cho tôi biết một điều gì đó, một điều gì đó
mà tôi luôn sợ hãi mỗi lần nghĩ mình phải đối diện.
-Cậu
về trước đi, tôi muốn đi một mình.
Cậu
ấy nói với tôi và vẫn đứng im nhìn theo thứ ánh sáng huyền ảo. Tôi lặng im,
không biết nên nói gì lúc này. Tôi muốn hỏi cậu ấy tại sao? Tại sao lại lại
buông tay tôi? Tại sao không nhìn tôi nữa? Tại sao lại muốn tôi một mình quay về?
Tại sao? Rất nhiều câu hỏi tại sao tôi muốn cậu ấy giải đáp, nhưng tôi không thể
nói lên lời. Trái tim tôi trùng xuống vì thất vọng và lo sợ. Tôi sợ nếu hỏi
Thiên Phong, đến một lúc nào đó, tôi sẽ nhận lấy một câu nói vô tình và tôi
không còn được làm bạn với cậu ấy nữa. Tôi không chắc rằng kết quả sẽ đi đến mức
đó, nhưng tôi không có can đảm để thử. Tôi không dám thử.
-Ờ…
Tôi
khẽ gật đầu, cố nở nụ cười gượng gạo với Thiên Phong trước khi quay đi. Nhưng
không hiểu sao ngay khi tôi quay lưng đi thì một giọt nước trong suốt nhòe ra từ
khóe mắt tôi. Lạnh ngắt. Tôi khóc sao? Tôi khẽ đưa tay lên gạt đi, thì ra là nước
mắt, vậy đúng là tôi đang khóc?
Tôi
cố bước đi nhanh hơn, nhanh hơn nữa, rồi cuối cùng tôi nhận thấy mình đang chạy,
tôi cắm đầu chạy, nhắm chặt mắt để những giọt nước trong veo kia nhòe ra nhanh
hơn, để tim tôi đỡ nặng trĩu hơn, nhưng không hiểu sao nó vẫn cứ đau quá…
Đau
quằn quại…
Đau
nhức nhối…
Đau
không chịu nỗi…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT