“Tiểu Điệp, em không cần khuyên Tiểu Dung nữa, Tiểu Dung nói rất đúng, tội của bọn họ là không thể tha thứ, chẳng đáng để Tiểu Dung phải tha thứ cho bọn họ.” Tư Đồ Thác đột nhiên ngăn cản cô.

“Thác, anh đang nói gì vậy?” Âu Dương Điệp trừng mắt nhìn anh, anh đi theo để giúp đỡ mà, sao lại đứng về phe Tiểu Dung?

Tư Đồ Thác lại làm ngơ không để ý, kéo tay cô, hơi dùng sức bấm bấm tay cô, ngầm ra hiệu, sau đó tiếp tục nói: “Bọn họ chẳng phải muốn chuộc tội sao? Chúng ta đã để cho bọn họ đứng ở dưới lầu, xem bọn họ có bao nhiêu thành ý, tuổi già sức yếu có thể chống đỡ được bao lâu…”

Âu Dương Điệp hiểu ra, hung hăng liếc anh một cái, thật thâm hiểm, tuy là cảm thấy vậy nhưng cô cũng góp phần phụ họa theo: “Dù sao cũng để em đi xem thử coi bọn họ còn ở đó hay không?” Nói xong, cô đi đến cửa sổ.

“Bọn họ vẫn còn nương tựa vào nhau đứng ở dưới, vẫn mong có thể lên đây, hoặc hi vọng Tiểu Dung xuống dưới.” Lại trở về bên cạnh cô, nói: “Tiểu Dung, đôi khi chúng ta cần phải tàn nhẫn một chút, đừng để ý tới bọn họ, cho dù bọn họ có ở dưới lầu chờ đến chết, cũng là đáng đời.”

“Mặc kệ bọn họ.” Mã Tiểu Dung sao lại không hiểu bọn họ đang nói lời trái lòng, cố ý đả động mình, nghĩ đến chuyện bọn họ vẫn còn đang đứng ở dưới lầu, vẫn có chút không đành lòng, nhưng vẫn ngoan cố không thèm nhìn tới.

Tư Đồ Thác và Âu Dương Điệp nhìn thấy bộ dạng không thèm quan tâm của cô, thì lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, bọn họ cũng không tin trái tim của cô sắt đá như vậy.

“Thác, em đói bụng quá, để em xem trong tủ lạnh có gì ăn không, chúng ta lấy ra ăn cho đỡ đói.” Cô nói xong liền đi vào nhà bếp.

Hâm nóng thức ăn mang ra, nháy mắt với Thác một cái, mới đi qua nói: “Tiểu Dung, ăn cơm đi.”

“Tiểu Điệp, canh này do em nấu sao? Hơi bị ngon đó.” Tư Đồ Thác khen.

“Em làm gì đủ trình độ chứ, bà nội nấu đấy.” Cô đặt biệt nhấn mạnh hai chữ bà nội.

Cạch, Mã Tiểu Dung dùng sức đặt mạnh chén đũa xuống bàn, “Cậu yên lặng một chút được không? Nếu còn tiếp tục nhắc đến bọn họ thì hai người cũng về đi.” Cô vốn đã không có tâm tình, ăn cũng nuốt không trôi, mà bọn họ còn ở đó nói liên tục.

“Được, chúng tôi không đề cập tới nữa, chúng ta ăn cơm thôi.” Âu Dương Điệp liếc cô một cái, rõ ràng là rất quan tâm, còn giả bộ, cậu cứ tiếp tục giả bộ đi, để xem cậu giả bộ được đến khi nào.

Ăn cơm xong, Tư Đồ Thác gọi điện thoại cho tài xế: “Tiểu Vương, cậu đi mua ba hộp cơm, rồi đưa cho hai ông bà lão hai hộp.”

“Hai người còn chưa đi sao? Tôi về phòng nghĩ ngơi trước.” Mã Tiểu Dung nói xong, không thèm nhìn bọn họ, trở về phòng, đóng cửa lại, lén bước đến cửa sổ nhìn xuống dưới, liền nhìn thấy hai ông bà đang nương tựa lẫn nhau đứng nguyên tại chỗ, thỉnh thoảng lại ngó lên trên lầu, gió lạnh thổi qua, làm tung bay những sợi tóc bạc trắng, lòng của cô đau xót, nhớ lại mấy ngày qua bọn họ đối xử với mình thật tốt, tay nắm chặt bức màn, hận bọn họ vì sao lại cố chấp như vậy?

Đột nhiên nhìn thấy tài xế mang đến hai phần cơm đưa cho bọn họ, bọn họ lại lắc đầu cự tuyệt, bộ dạng thê lương kia lại một lần nữa khiến tim cô đau đớn.

Rất nhanh cô liền nhìn thấy Tư Đồ Thác và Âu Dương Điệp đi xuống, hình như đang thuyết phục bọn họ ăn, nhưng nói gì bọn họ cũng không chịu, cứ đẩy qua đẩy lại khiến hai phần cơm rơi trên mặt đất.

Cô có phần tức giận, chẳng lẽ bọn họ muốn tuyệt thực sao? Làm như vậy là để mình mềm lòng ư? Cô sẽ không mềm lòng.

“Ông nội bà nội, hai người ăn cơm trước đi, hôm nay hãy về nhà tụi con, cho Tiểu Dung một chút thời gian tiếp nhận hai người, được không?” Âu Dương Điệp tận tình khuyên nhủ.

“Ông nội bà nội, hai người đã lớn tuổi như vậy, lại còn đứng cả buổi trưa, cứ coi như hai người muốn khiến cô ấy cảm động, nhưng mà sức khỏe của mình quan trọng hơn.” Tư Đồ Thác cũng khuyên nhủ, mặc dù biết là bọn họ dùng khổ nhục kế, nhưng cũng phải biết lượng sức mình chứ.

“Ta…” Bà nội vừa mở miệng nói chuyện, liền cảm thấy đầu óc choáng váng, thân thể ngã về phía sau.

“Bà ơi.” Ông nội hốt hoảng kêu lên.

“Bà nội.” Âu Dương Điệp và Tư Đồ Thác cũng sợ hãi.

Mã Tiểu Dung đứng trên lầu, nhìn thấy tình cảnh như vậy, không nghĩ ngợi liền vọt ra cử…

“Đi, đến bệnh viện.” Tư Đồ Thác ôm bà lên xe.

Khi Mã Tiểu Dung chạy xuống thì xe của bọn họ gần như đã rời khỏi tiểu khu, cô không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức vẫy một chiếc taxi.

“Mau, đuổi theo chiếc xe màu đen phía trước.”

Xe chạy đến bệnh viện gần nhất, Tư Đồ Thác ôm bà nội chạy vào phòng cấp cứu.

“Bà nội sao rồi? Có sao không?” Mã Tiểu Dung xuống xe, nghiêng ngả lảo đảo xông tới, khẩn trương túm lấy Âu Dương Điệp hỏi.

“Bác sĩ còn đang khám, vẫn chưa biết tình hình thế nào, đừng quá lo lắng.” Âu Dương Điệp an ủi cô, sắc mặt có vẻ hơi đắc ý, rốt cuộc cậu cũng biết sốt ruột rồi sao?

“Bây giờ em lo lắng rồi sao, biết vậy sao lúc trước còn làm, nếu bà nội xảy ra chuyện gì? Em có yên tâm được không? Mọi người bất kỳ ai cũng đều có thể mắc sai lầm, quan trọng là biết sai mà sửa, bọn họ đều đã lớn tuổi như vậy, vì em mà ngàn dặm xa xôi trở lại Đài Loan, không ngại khó ngại khổ tiếp cận em, lấy lòng em, làm như vậy là vì cái gì? Tự em hãy suy nghĩ cho kỹ, đừng làm ra những chuyện khiến cho mình phải hối hận, có một số việc, không có cơ hội hối hận.” Tư Đồ Thác nhìn chằm chằm cô, nói với giọng điệu vô cùng nặng nề.

“Tiểu Dung, ông nội bà nội biết sai rồi, con không tha thứ cho chúng ta, chúng ta cũng không trách con, có thể sống cùng con dưới một mái nhà trong hơn tháng qua chúng ta đã thỏa mãn, chờ bà nội con khỏe lại, chúng ta sẽ trở về Mỹ, không quấy rầy con nữa.” Ông nội vừa lau nước mắt vừa nói, có một số việc không thể cưỡng cầu.

“Ông nội, con xin lỗi, con xin lỗi, là con không tốt, là con không biết phải trái, đợi khi bà nội khỏe lại, chúng ta sẽ cùng nhau về nhà, mãi mãi không xa rời nhau.” Mã Tiểu Dung cũng không kiềm nén được nữa, lập tức bổ nhào vào lòng ông, vừa rồi khi bà nội ngất xỉu, cô đã biết, cô không thể sống thiếu bọn họ, loại máu mủ tình thâm này không có cách nào triệt tiêu được.

“Được, được, chúng ta về nhà.” Ông nội gật đầu, mỉm cười nói, cuối cùng con bé đã chịu thừa nhận mình.

Cửa bên cạnh mở ra, bà nội hai tay run rẩy đi tới. “Tiểu Dung.”

“Bà nội, bà có bị làm sao không? Có thấy không thoải mái chỗ nào không?” Mã Tiểu Dung vội vàng đỡ lấy bà, lo lắng hỏi.

“Tiểu Dung, ta không sao, ta không sao, để bà nội nhìn con xem.” Bà nội nâng mặt cô lên.

“Bà nội, con xin lỗi.” Mã Tiểu Dung ôm chặt lấy bà.

“Con ngốc quá, là chúng ta phải xin lỗi con mới đúng.” Bà nội dùng tay khẽ vỗ lên đầu cô, tình cảm yêu thương này không cần nói ra thì ai cũng biết.

“Vậy là tốt rồi, Thác à, nơi này hình như không cần chúng ta nữa, chúng ta chẳng phải là nên đi rồi sao.” Âu Dương Điệp khoác cánh tay anh, nói.

“Đi thôi.” Tư Đồ Thác và cô không quấy rầy bọn họ sum họp, xoay người rời đi.

“Thác, anh thiệt lợi hại nha, nghĩ ra biện pháp này, Tiểu Dung liền lập tức thỏa hiệp.” Âu Dương Điệp nhìn anh sùng bái.

“Không phải anh lợi hại, mà là Tiểu Dung vốn có cảm tình với bọn họ, chỉ là trong một lúc bị oán hận che mờ lý trí, không cần dùng thuốc nặng liều cũng sẽ tỉnh ngộ.” Tư Đồ Thác cười đáp.

“Chỉ là, biện pháp như vậy mà anh cũng nghĩ ra được.”

“Người gì mà miệng lưỡi trơn tru, đừng dùng lời ngọt ngào để mê hoặc anh…”

Từ sau khi cởi bỏ khúc mắc, mối quan hệ giữa Mã Tiểu Dung và ông bà nội càng thêm thân mật.

“Tiểu Dung, con có muốn cùng chúng ta quay về Mỹ không?” Ông nội thận trọng hỏi cô.

“Con…” Mã Tiểu Dung không biết nên trả lời ông như thế nào, trong tiềm thức, cô muốn ở lại đây, nhưng rời khỏi nơi này cũng không phải là không tốt.

“Tiểu Dung, nói thật đi, có phải luyến tiếc chàng trai tên Vi Thừa An kia không?” Bà nội khéo hiểu lòng người, hỏi.

“Bà nội, đúng là con luyến tiếc, nhưng nhất định phải từ bỏ.” Ánh mắt Mã Tiểu Dung ảm đạm, đột nhiên ngẩng đầu nói: “Được, con cùng ông bà trở về Mỹ.”

Nếu tiếp tục ở lại đây chỉ có đau lòng khổ sở, vậy thì chi bằng rời đi, như vậy cũng tốt đối với đứa bé.

“Nếu con đã quyết định, vậy chúng ta hãy chuẩn bị thu xếp, mấy ngày nữa trở về.” Ông nội mừng thầm.

“Nhưng ông nội à, con muốn nghỉ việc cũng ít nhất phải sau một tháng, mặc dù là đã quyết định trở về Mỹ, nhưng cũng chỉ có ông và bà nội về trước, con sẽ trở về sau.” Mã Tiểu Dung nói, bởi vì quyết định quá đột ngột, cô vẫn còn chưa có chuẩn bị, đơn xin nghỉ việc cần phải nộp trước một tháng.

“Ông này, hay là như vầy, một mình ông về trước, tôi ở lại lại Đài Loan chăm sóc Tiểu Dung, hiện giờ con bé đang mang thai, để nó ở một mình tôi thấy không yên tâm.” Bà nội suy đi nghĩ lại rồi nói.

“Cũng được, nhưng trước khi trở về tôi cần phải làm một việc.” Ông nội gật đầu, ông còn phải đi gặp một người.

“Ông nội, ông cần phải làm việc gì vậy?” Mã Tiểu Dung tò mò hỏi.

“Không có gì, chỉ là đi gặp một ông bạn già thôi.” Ông nội giấu diếm.

“À.” Cô khẽ đáp, không hề hoài nghi, đi gặp bạn bè là chuyện rất bình thường.

Vi gia.

“Ông chủ, bên ngoài có một ông già muốn gặp người.” Vú Lý bẩm báo.

“Ông già? Cho ông ta vào.” Ông Vi buông tờ báo trong tay xuống.

Ông nội tràn đầy năng lượng, tinh thần phấn chấn tiến vào, nhìn chằm chằm cây gậy ba-toong của ông.

“Xin hỏi ông là…” Ông Vi cũng thừa nhận là không quen biết ông.

“Để tôi tự giới thiệu, tôi là ông nội của Mã Tiểu Dung, ông là ông Vi phải không?” Ông nội trực tiếp giới thiệu.

“Thì ra là ông nội của cô ta.” Sắc mặt ông Vi dần dần trở nên lạnh lẽo, cuối cùng cũng đã tìm đến cửa.

“Đầu tiên phải nói rõ để tránh cho ông hiểu lầm, tôi cũng không phải là muốn các người hỏi cưới cháu gái của tôi, ở trong mắt tôi, một người xem thường cháu nội tôi thì không xứng cưới nó, vốn tưởng rằng Vi gia lắm tiền nhiều bạc, nhưng xem ra cũng chỉ thế này, chẳng có gì ghê gớm, quấy rầy rồi, cáo từ.” Ông nội xem thường, nói xong xoay người muốn bước đi.

“Đứng lại, thật ra ông là ai mà dám đến nhà tôi huênh hoang khoác lác.” Ông Vi tức giận.

“Ông còn không xứng biết tên của tôi.” Ông nội không cười liếc ông một cái, nhanh chóng quay người bỏ đi, ông quyết định phải mang Tiểu Dung về Mỹ.

“Chẳng biết ông già điên này từ đâu xuất hiện.” Ông Vi tức giận nện mạnh ba-toong xuống nền nhà, ông đã từng điều tra Mã Tiểu Dung, cô ta làm gì có ông nội nào?

Âu Dương Điệp cùng Mã Tiểu Dung đến bệnh viện khám thai, cả hai đứa trẻ đều khỏe mạnh, vui vẻ từ trong bệnh viện bước ra.

“Cậu thật sự muốn đi sao? Mình thì không hi vọng cậu đi chút nào.” Tiểu Điệp kéo tay cô, nghĩ đến cô sẽ rời khỏi đây, mình sẽ không còn người bạn thân nào nữa, trong lòng thực sự thấy rất trống vắng.

“Mình cũng không nỡ rời xa cậu, nhưng ông bà nội cần mình, vả lại mình cũng đâu cần thiết phải ở lại đây, có lẽ, quyết định ra đi, đối với mình mà nói là tốt nhất.”

“Cậu thật sự từ bỏ sao? Bây giờ thân phận của cậu không giống như lúc trước, không còn muốn cố gắng nữa sao? Huống chi đứa bé trong bụng cũng cần có cha, còn có người nào thương nó hơn cha ruột của nó chứ, trước kia chằng phải cậu lúc nào cũng khuyến khích cổ vũ mình đi tranh thủ sao? Tại sao chính cậu lại không tranh thủ.” Âu Dương Điệp nhìn cô hỏi, nếu không phải trước đây cô luôn luôn ủng hộ mình, có lẽ mình sẽ không có được hạnh phúc như hiện giờ.

“Mình không biết.” Mã Tiểu Dung lắc đầu.

“Không sao, cậu cứ từ từ suy nghĩ kỹ lại, mình tin rằng cậu sẽ có quyết định đúng đắn.” Âu Dương Điệp an ủi cô.

“Tiểu Điệp, gần đây mình đã suy nghĩ rất nhiều, mình thấy, cứ coi như mình và Thừa An không thể chung sống cùng nhau, nếu mình quyết sinh đứa bé này, mình nghĩ là mình nên nói cho Thừa An biết, anh ấy vẫn có thể thương yêu nó, mình không muốn con của mình lớn lên sẽ giống mình.” Mã Tiểu Dung đột nhiên nói.

“Mình cũng nghĩ như vậy, đứa bé cũng là con của Thừa An, anh ấy có quyền biết về sự tồn tại của nó, huống chi, đứa bé nhất định cũng hi vọng từ nhỏ đã biết cha mình là ai, muốn được cha thương yêu, cho nên, mình ủng hộ cậu làm như vậy.” Âu Dương Điệp nói.

“Vậy cậu hẹn Thừa An đến nhà cậu, mình cũng đến gặp anh ấy, mình không muốn để cho ông bà nội biết chuyện này.” Mã Tiểu Dung nói.

“Được, cứ giao cho mình, mình nghĩ Thừa An nhất định kinh ngạc chết khiếp.” Âu Dương Điệp nhớ lại bộ dạng của Thác khi lần đầu tiên biết mình mang thai, không biết Thừa An có giống như vậy hay không nhỉ? Cô quả thực rất mong chờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play