“Chờ đã, tôi biết nhà giàu có nhiều quy tắc, nhưng tôi nghĩ là tôi nên nói cho anh biết, tôi không muốn từ bỏ công việc hiện giờ.” Mã Tiểu Dung nói, nếu cha mẹ anh tưởng thật, bảo cô phải nghỉ việc thì sao, cho nên, cô phải nói trước cho rõ ràng.
“Okie, chỉ cần em đồng ý, chuyện gì cũng có thể.” Anh chẳng qua là vì ứng phó cha mẹ mình, nên những điều này chỉ là chuyện nhỏ.
“Tốt, vậy là hoàn thành giao dịch.” Mã Tiểu Dung nâng ly rượu lên, tuy rằng cô không biết giao kèo này sẽ mang lại cho mình cái gì? Chẳng qua là, cô muốn giúp anh.
“Hoàn thành giao dịch.” Vi Thừa An cũng nâng ly rượu lên, khẽ chạm vào ly rượu cô.
“Cái gì?” Âu Dương Điệp cầm di động, gần như muốn nhảy dựng lên.
“Tiểu Điệp, em làm sao vậy? Cẩn thận một chút.” Tư Đồ Thác vội vàng đỡ lấy cô.
Cô tựa vào ngực anh, miệng há ra thật to, mãi một lúc sau mới khó tin hỏi lại một câu: “Cậu lặp lại một lần nữa xem nào.”
“Âu Dương Điệp, cậu bị sao vậy? Mình lặp đi lặp lại mấy lần rồi, đến nỗi muốn rách miệng đây này, cậu khó tin dữ vậy sao?” Mã Tiểu Dung quát, nhẫn nại đều bị cô quét đi sạch sẽ.
“Mình không phải là khó tin, mà là không thể tin được, cậu có biết cậu làm như vậy là rất hoang đường không?” Giờ phút này Âu Dương Điệp mới phản ứng kịp, xem ra đây đúng là sự thật.
“Chính mình cũng khó mà tin được, mình nghĩ đây là mãnh lực của đồng tiền, không lâu sau mình cũng sẽ trở thành người có tiền.” Mã Tiểu Dung tìm cho mình một lý do.
“Thật sao?” Âu Dương Điệp không tin, sau đó thuận miệng hỏi một câu: “Cậu không phải đã thật sự thích anh ấy rồi chứ?”
Mã Tiểu Dung lặng đi một lúc, “Cậu nói cái gì vậy? Không tám chuyện với cậu nữa, mình muốn ngủ, tạm biệt.” Nói xong liền vội vàng cúp điện thoại.
Nghe tiếng điện thoại kêu tít tít, Âu Dương Điệp không thể không bỏ điện thoại xuống, nói thầm một cậu: “Có tật giật mình.”
“Có chuyện gì mà vừa rồi em phản ứng kích động vậy?” Tư Đồ Thác ôm eo cô, từ cuộc trò chuyện của hai người, dường như cảm giác được có chuyện gì đó xảy ra.
“Thác, anh biết không? Thừa An đã nhờ vả Tiểu Dung giả vờ làm bạn gái anh ấy, mà Tiểu Dung lại còn đồng ý rồi, chuyện này thật là không thể tưởng tượng được, hoàn toàn không phù hợp với Tiểu Dung.” Âu Dương Điệp nhấn mạnh, cũng không biết Tiểu Dung đang nghĩ cái gì nữa?
Tư Đồ Thác khẽ nhíu mày, rồi nói: “Anh nghĩ Thừa An chắc là bất đắc dĩ, nhất định là do cha mẹ cậu ấy lại ép hôn, nhưng mà như vậy thoạt nhìn cũng có vẻ tốt lắm, có câu nói rất hay, gọi là diễn giả thành thật, em không phải lúc nào cũng hi vọng nhìn thấy bọn họ thành đôi sao? Nói không chừng có thể bọn họ sẽ lộng giả thành chân.”
“Vậy ư? Nếu được như vậy thì đương nhiên là tốt, nhưng em sợ, chẳng may không phải, Tiểu Dung bị tổn thương thì phải làm sao đây?” Âu Dương Điệp lo lắng.
“Được rồi, em đừng có lo bò trắng răng nữa, lại nói, chuyện đó không phải em muốn là được. Em lo lắng cũng chỉ vô dụng thôi, sao em không nghĩ về chiều hướng tốt đẹp hơn.” Tư Đồ Thác lấy tay búng búng chóp mũi cô.
“Thác, chúng ta tạm thời đừng cử hành hôn lễ trước được không? Chờ Tiểu Dung thêm hai tháng, nếu cậu ấy với Thừa An thật sự là một đôi, nói không chừng chúng ta có thể cùng cử hành hôn lễ.” Âu Dương Điệp đột nhiên yêu cầu.
“Chờ hai tháng, chỉ là… em có thể chứ?” Tư Đồ Thác nhìn bụng của cô.
“Cho em xin đi, đợi thêm hai tháng, em cùng lắm cũng chỉ bốn tháng, mặc áo cưới rộng một chút cũng không thành vấn đề.” Âu Dương Điệp cười đáp.
“Được rồi, làm theo ý em, nhưng anh nói trước, chỉ chờ hai tháng, sau hai tháng mặ kệ bọn họ thế nào, chúng ta cũng phải cử hành hôn lễ.” Tư Đồ Thác không nỡ cự tuyệt cô, đành phải đồng ý.
“Hi hi, cám ơn anh, anh đối với em thật tốt, em yêu anh.” Âu Dương Điệp hôn nhanh lên môi anh một cái.
“Lặp lại lần nữa.” Tư Đồ Thác ôm chặt cô, ánh mắt cực nóng, anh cũng không biết bây giờ mình bị làm sao nữa, mà lại thích nghe cô nói em yêu anh hoài không chán.
“Thác, em yêu anh, em yêu anh, em rất yêu anh…” Âu Dương Điệp liên tục nói với anh.
“Anh cũng vậy, anh cũng yêu em.” Tư Đồ Thác dịu dàng hôn lên môi cô…
Cửa hiệu thời trang.
Vi Thừa An và Mã Tiểu Dung thay đổi hết bộ quần áo này đến bộ quần áo khác, mỗi lần cô bước ra anh đều lắc đầu không hài lòng.
Cô buộc lòng phải nhẫn nại phối hợp với anh, vào trong thay bộ quần áo khác, cho đến khi cô mặc một chiếc váy cúp ngực màu xanh bước ra, hai mắt của anh cuối cùng cũng tỏa sáng, mái tóc xoăn gợn sóng của cô xõa dài sau lưng, cộng thêm nụ cười mỉm, nếu đeo trên cổ thêm một sợi dây chuyền, vậy thì nhất định rất hoàn mỹ.
“Tuyệt lắm, chính là nó, gói lại cho tôi.” Anh búng tay nói.
“Vâng, ông Vi.” Nữ nhân viên bán hàng mỉm cười nói.
Sau một hồi thử tới thử lui, cuối cùng cô cũng đổi về y phục của mình, khi cùng ngồi uống trà, cô nhìn anh hỏi: “Bây giờ anh có thể nói cho tôi biết anh muốn dẫn tôi đi đâu không?”
“Về nhà của tôi, ra mắt cha mẹ.” Vi Thừa An nói.
“Cái gì? Phụt…” Một ngụm nước trà phun thẳng vào mặt anh, cô vội vàng dùng khăn giấy lau cho anh: “Xin lỗi, thiệt ngại quá.”
“Về nhà ra mắt cha mẹ thì có cái gì không đúng sao?” Vi Thừa An hỏi, cô làm gì phản ứng kích động như vậy chứ?
“Anh khẳng định là muốn tôi mặc bộ váy kia đi gặp cha mẹ của anh?” Mã Tiểu Dung nhìn anh, hỏi. Cô còn tưởng anh muốn dẫn mình đi tham dự tiệc tùng gì đó.
“Nếu không thì tôi tốn nhiều công sức như vậy để làm gì? Có điều, em mặc bộ váy đó rất đẹp.” Vi Thừa An khen, anh muốn cô tạo được ấn tượng tốt với cha mẹ mình.
Mã Tiểu Dung bất đắc dĩ lắc đầu, rồi mới nói với anh: “Anh hiểu phụ nữ, nhưng không hiểu người già.”
“Ý em là gì?” Vi Thừa An sửng sốt, không hiểu vì sao cô lại nói như vậy? Hay là mình làm sai cái gì? Chẳng lẽ để cô ấy ăn mặc gợi cảm như vậy đi gặp cha mẹ là sai sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT