Giờ Vi Thừa An mới hiểu được cô chưa từng gặp qua cha mình, vậy thì so với cô ấy xem ra mình hạnh phúc hơn nhiều, ít nhất thì thời thơ ấu mình rất vui vẻ cho nên anh có nên tiếp tục oán hận bọn họ hay không?
“Uống rượu đi, nếu anh hỏi chuyện về cha mẹ tôi thì anh chắc chắn là hỏi nhầm người, bởi vì tôi đã không trưởng thành từ một gia đình hoàn mỹ, trong kí ức của mình, tôi không biết cái gì gọi là hạnh phúc, cái gì gọi là gia đình hòa thuận, cái gì gọi là cha yêu mẹ thương, cho nên đừng lấy tôi làm ví dụ.” Mã Tiểu Dung nói.
“Xem ra đúng là mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh.” Vi Thừa An cầm lấy ly rượu, nhìn thấy vẻ mặt của cô thoáng hiện lên nét u buồn, lại còn chất chứa đau lòng, cô nói cô chưa bao giờ biết cái gì gọi là hạnh phúc, có thể tưởng tượng được cuộc sống trước đây của cô là như thế nào?
“Cho nên, làm người phải biết thỏa mãn, hài lòng mãn nguyện, được rồi, tôi không thể giúp anh, tôi phải về hội họp với đồng nghiệp đây.” Mã Tiểu Dung đứng dậy, cô đến đây là để tham dự tiệc sinh nhật, không thể cứ ngồi đây mãi được.
“Ừm.” Vi Thừa An gật gật đầu
Bây giờ nghĩ lại cha mẹ cũng có sai, nhưng lúc đó mình lại không có sai sao? Nếu như mình không có quá khích như vậy, nếu như mình không có xem cuộc sống quá đơn giản như vậy thì có lẽ mọi chuyện sẽ không trở nên gay gắt kịch liệt đến mức này. Mình quyết định rồi, mình sẽ trở về.
Mã Tiểu Dung lảo đảo bước ra quán bar, chào tạm biệt đồng nghiệp.
“Tiểu Dung, em say quá rồi, có muốn anh đưa em về không?” Một đồng nghiệp đỡ lấy cô.
“Không cần đâu, em tự về được mà, anh cứ về trước đi, cũng không còn sớm nữa, ngày mai còn phải đi làm.” Cô lắc tay từ chối, tuy rằng đầu óc choáng váng nhưng cô vẫn chống đỡ được.
Sau khi nhìn thấy các đồng nghiệp cùng nhau ngồi vào xe rời đi, lúc này cô mới không nhịn được nữa phải chạy đến gần đó nôn ra, hồi lâu sau mới thấy thoải mái hơn một chút, vừa định đứng dậy đã thấy bên cạnh có người đưa cho vài tờ khăn giấy.
“Cám ơn.” Cô ngẩng đầu, nhìn có vẻ không tin: “Thừa An, sao anh còn ở đây?”
“Tại sao tôi không thể ở đây?” Vi Thừa An cười cười, mình vừa bước ra khỏi quán bar đã thấy cô đứng đây nôn ói.
“Tôi cứ nghĩ anh đã về từ lâu rồi.” Mã Tiểu Dung chùi khóe miệng của mình, thân thể lại lung lay đôi chút.
Vi Thừa An lập tức đỡ lấy cô. “Lên xe đi, tôi đưa em về nhà.”
Mã Tiểu Dung chỉ cảm thấy đầu càng ngày càng choáng, thân thể đều dựa hết lên người anh.
“Lần sau uống ít thôi, con gái không nên uống rượu nhiều.” Vi Thừa An nói với cô.
“Cái gì chứ? Còn không phải là tại anh?” Mã Tiểu Dung ngà ngà say, mông lung không tự chủ nũng nịu.
“Tại tôi?” Vi Thừa An ngây ngẩn cả người. Là có ý gì đây?
“Đám đồng nghiệp yêu quái của tôi nhìn thấy tôi và anh uống rượu, tất cả đều bắt tôi phải giải thích, quan hệ giữa chúng ta là gì? Tôi nói chúng ta là bạn bè, nhưng bọn họ lại không tin, phạt tôi phải uống rượu, hức…” Mã Tiểu Dung nấc lên.
“Vớ vẩn.” Vi Thừa An nói, xem ra là muốn chuốc cho cô say bí tỉ đây mà.
“Đúng là vớ vẩn, tôi không xong rồi, tôi mệt quá, tôi muốn ngủ.” Mã Tiểu Dung vòng tay ôm cổ anh, dựa hẳn lên người anh, cô chỉ muốn ngủ.
“Này, chờ một chút, lên xe rồi ngủ.” Vi Thừa An lay cô vài cái, dìu cô đến xe rồi thả cô vào trong.
Âu Dương Điệp đang ngủ thì trở mình, tay theo thói quen tìm kiếm Tư Đồ Thác, lại cảm giác bên cạnh không có ai, lúc này mới giật mình tỉnh lại, đứng dậy khoác áo ngủ, đi đến phòng làm việc, nhẹ nhàng mở cửa liền nhìn thấy anh còn đang cẩn thận đọc lại hợp đồng.
Khóe môi khẽ cười, lắc đầu nhè nhẹ bước xuống dưới lầu làm cho anh ly café mang lên lại phòng làm việc. “Thác, mệt lắm không? Uống chút café cho sảng khoái.”
“Sao em còn chưa ngủ?” Tư Đồ Thác nhận lấy ly café.
“Em vừa chợt tỉnh, không thấy anh, còn tưởng rằng anh đi gặp nhân tình rồi?” Âu Dương Điệp vui đùa.
“Chỉ một mình em anh còn chịu không nổi, làm sao dám kiếm thêm nhân tình.” Tư Đồ Thác lấy tay gõ gõ đầu cô, đầu óc cô đang suy nghĩ cái gì vậy?
“Ai biết được, tuy rằng trước đây không thấy truyền ra vụ bê bối tình dục nào của anh, nhưng em nghĩ phụ nữ thì nhất định không ít, thành thật khai báo đi, rốt cuộc là mấy người?” Âu Dương Điệp ghen tuông.
“Ba người.” Tư Đồ Thác trả lời quả quyết.
“Những ba người ư?” Âu Dương Điệp không tin, nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ.
“Ừm, anh có ấn tượng với tổng cộng ba người, những người khác thì không nhớ rõ cho nên không biết.” Tư Đồ Thác cố ý chọc ghẹo cô.
“Không biết?” Âu Dương Điệp tức giận trừng mắt. “Hôm nay phạt anh ngủ ở phòng làm việc.”
“Anh ngủ ở phòng làm việc? Vậy em phải làm sao đây? Ngốc quá, anh đùa với em nên mới nói nhiều như vậy, em còn không hiểu anh sao? Em cũng biết anh không có vụ bê bối tình dục nào mà.” Tư Đồ Thác ôm cô vào trong ngực, phụ nữ đúng là nhiều, nhưng chỉ có thằng ngốc mới thành thật khai báo.
“Thôi bỏ đi, thật hay giả không quan trọng, dù sao cũng là quá khứ, chỉ cần sau này không có nữa là được.” Âu Dương Điệp ra vẻ rộng lượng, vốn dĩ cô cũng không muốn tính toán.
“Em rộng lượng như vậy sao? Được rồi, không làm việc nữa, cùng bà xã đi ngủ thôi.” Tư Đồ Thác ôm lấy cô.
“Thác, sao mấy ngày nay anh lại vất vả quá vậy?” Âu Dương Điệp hỏi anh, trước đây không thấy anh bận rộn như bây giờ.
“Thừa An nghỉ việc, anh bất ngờ mất đi một trợ thủ đắc lực, có một số việc anh cần phải tự thân vận động, cho nên công việc sẽ rất bộn bề.” Tư Đồ Thác trả lời.
“Vậy thì đào tạo một người có thể tin tưởng, làm chủ là phải biết nên làm thế nào khiến cho cấp dưới vì anh ra sức.”
“Chuyện gì cũng không thể nói dễ dàng như vậy, bằng không sẽ bị người có dã tâm lợi dụng.” Tư Đồ Thác nói.
Âu Dương Điệp cúi mặt im lặng, anh nói rất đúng, không phải mình cũng chính là bị Thạch Lỗi và Lý Mai gài bẫy như vậy sao?
“Không nói nữa, chúng ta đi ngủ thôi.” Tư Đồ Thác nhìn thấy sắc mặt ảm đạm của cô, biết cô đang nhớ lại chuyện cũ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT