“Tiểu Mai, chuyện này không liên quan đến con, là nó xứng đáng bị như vậy, chúng ta cần phải quên chuyện này đi.” Bà Lâm ôm cô an ủi, nhưng bản thân bà biết, muốn quên thực ra nói dễ hơn làm

“Nhưng con quên không được, mỗi lần nhắm mắt lại còn đều nhìn thấy hắn máu chảy đầm đìa xuất hiện trước mặt con, đòi con trả mạng, con rất sợ, con không phải cố ý, thật sự không phải cố ý.” Lý Mai không thể thoát ra khỏi sự sợ hãi. Cũng không có cách nào quên chính mình đã lỡ tay đánh chết hắn.

“Tiểu Mai, đừng sợ, con nghĩ lại xem trước kia nó đã đối xử với con như thế nào, con sẽ không sợ nữa.” Bà Lâm nói, chỉ có hận mới có thể che dấu sợ hãi, mỗi đêm cô mới có thể vượt qua được.

“Trước kia đối với con như thế nào?” Trước mắt Lý Mai hiện ra khoảng thời gian sống ở Mỹ, trên mặt lập tức đã tràn ngập oán hận, đúng, hắn đáng bị như vậy, đây là báo ứng và kết cục của hắn, không thể trách mình, nghĩ vậy nên trong lòng từ từ yên tĩnh trở lại.

Bà Lâm thấy cô đã bình tĩnh lại đôi chút, lúc này mới buông cô ra. “Tiểu Mai, mấy ngày nay con ăn không ngon ngủ không yên, người gầy sọp đi rồi, mẹ nấu cho con chút gì ăn nha.”

“Dạ.” Lý Mai nghẹn ngào gật đầu, thật ra mấy ngày nay mẹ cũng gầy yếu đi không ít, chính cô biết mình đã hại bà.

Bà Lâm thấy sắc mặt cô tiều tụy không có chút máu cũng rất đau lòng, biết cô muốn bỏ đi, nhưng e là phải mất cả cuộc đời, đây là nỗi sợ hãi về tâm lý giống như chính bà, mỗi ngày đều từ trong ác mộng tỉnh lại, gánh nặng trong lòng này chỉ sợ là tồn tại cả đời.

Lý Mai nhìn chăm chăm vách tường trước mặt, biết mình không thể tiếp tục tình trạng như vậy nếu không cô sẽ điên mất, nhưng cô nên làm gì bây giờ? Đúng rồi! Nhập cư trái phép! Thạch Lỗi không phải đã từng thử qua sao? Cho dù có thể không thành công, cô vẫn muốn thử một lần.

Bà Lâm đã nhanh chóng nấu xong một tô mì bưng tới cho cô “Tiểu Mai, ăn đi.”

“Cám ơn mẹ.” Lý Mai nhìn bà, giờ phút này trong lòng cô quả thật rất vô cùng cảm kích, nếu như không có bà, mình sẽ ra sao đây? Bây giờ cô mới cảm nhận được thế nào là máu mủ tình thân.

“Con bé ngốc này, là mẹ có lỗi với con, mẹ không nên bỏ lại con.” Bà Lâm vuốt đầu cô, nếu không phải bà rời khỏi cô, cô có thể sẽ không biến thành bộ dạng như lúc này.

Lý Mai nghẹn ngào, cũng chính vì vậy mình mới hận bà nhiều năm như thế, không thể tha thứ cho bà, bây giờ ngẫm lại khẳng định lúc đó bà cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ.

“Ăn đi, nhanh lên, mau ăn đi, xem có hợp khẩu vị của con không?” Bà Lâm nhìn cô yêu thương, loại tình thương của mẹ dành cho con gái từ sâu trong thâm tâm biểu lộ ra.

“Dạ.” Lý Mai rưng rung gật đầu, vừa muốn ăn, mùi dầu mè liền xông vào mũi.

“Ọe…” Cô không kìm được cơn buồn nôn, che miệng lại muốn nôn ra.

“Con sao vậy Tiểu Mai?” Bà Lâm khẩn trương giúp cô vỗ phía sau lưng, quan tâm hỏi.

“Mẹ, con không sao. Con cũng không biết tại sao lại như vậy? Chỉ đột nhiên cảm thấy rất muốn ói.” Sắc mặt Lý Mai có chút khó coi.

“Tại sao lại đột nhiên muốn ói? Có phải dạ dày không được tốt? Con bị bệnh đau dạ dày sao?” Bà Lâm vừa rót cho cô ly nước vừa hỏi.

“Trước đây chưa từng bị.” Lý Mai lắc đầu, cô cũng cảm thấy khó hiểu, tại sao đột nhiên lại muốn nôn?

“Không bị bệnh đau dạ dày…” Bà Lâm thì thào nói thầm, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, nắm lấy cô, hỏi: “Tiểu Mai, có phải con mang thai hay không?”

“Mang thai?” Lý Mai lập tức ngây ngẩn cả người, nếu mang thai thì đứa bé này chính là con của Thạch Lỗi, không, cô không muốn, cô bỗng dưng trở nên kích động “Mẹ, con không thể đón nhận đứa con này, đây là con của hắn, là con của ác ma, con không cần.”

“Tiểu Mai, con, con đừng kích động, chúng ta không cần đứa bé này.” Bà Lâm ôm lấy cô, đứa bé này tất nhiên không thể đón nhận, cho dù nó có thể ra đời, nhưng khi nó biết mẹ mình giết cha mình, nó làm sao sống nổi đây?

“Mẹ, đi, chúng ta đi bỏ nó.” Lý Mai liền nhảy xuống giường, lôi kéo bà lập tức đi ra ngoài.

“Tiểu Mai, không kịp đâu.” Bà Lâm giữ chặt cô, “Bây giờ là nửa đêm, để sáng sớm mai cũng không muộn, vả lại, cũng không chắc chắn là mang thai, không phải sao?”

Lúc này Lý Mai mới chịu ngồi xuống, nhưng cô có cảm giác là mình đang mang thai, tại sao có thể như vậy? Cô lập tức ôm lấy đầu của mình khóc lên.

“Tiểu Mai, đừng khóc nữa, không có chuyện gì đâu, tất cả rồi sẽ trôi qua, tin mẹ đi, để mẹ ngủ với con nha.” Bà Lâm ôm cô, an ủi cô, nhìn thấy con gái thống khổ như vậy bà thật sự rất đau lòng.

“Dạ.” Lý Mai ngoan ngoãn nghe lời nằm ở trong ngực của bà, sự ấm áp của mẹ khiến cô rất nhanh đi vào giấc ngủ.

Vi Thừa An ngồi ở bên giường ngủ gật, giật mình một cái tỉnh lại, liền đi đến nhìn chai nước biển, còn có chút xíu, vội vàng đi gọi y tá.

Y tá đi tới, nhẹ nhàng lấy băng dán trên tay cô ra, không muốn làm cô tỉnh dậy.

Nhưng Mã Tiểu Dung cũng vẫn tỉnh lại, nhìn y tá nói: “Đã xong rồi sao?”

“Ừm, đã xong rồi? Cô có cảm thấy thoải mái hơn không?” Y tá thân thiết hỏi.

“Khá hơn nhiều rồi.” Mã Tiểu Dung gật gật đầu.

“Tốt lắm, tôi rút kim ra, cô đè lại trong ba phút là được rồi.” Y tá căn dặn xong liền rời đi.

Mã Tiểu Dung đè lỗ kim lại không cho nó chảy máu.

Vi Thừa An nhìn thấy sắc mặt của cô tốt hơn nhiều, lúc này mới yên lòng.

Vài phút sau anh nâng cô dậy “Tôi đưa em về nhà.” Cô gật đầu, không có cự tuyệt, biết là dù có cự tuyệt anh cũng sẽ không chịu, cô cần gì phải nhiều lời.

Vào trong nhà, Mã Tiểu Dung mới quay về phía anh, nói: “Vi Thừa An, cám ơn anh, tôi đã không sao nữa, anh mau về nghỉ ngơi đi.”

“Tôi phải chờ em ngủ mới đi, lỡ may có chuyện gì tôi còn có thể chăm sóc em, đây chính là nhiệm vụ mà Thác và Tiểu Điệp đã giao cho tôi, nếu tôi không hoàn thành Thác sẽ nướng tôi như nướng mực.” Vi Thừa An hài hước.

“Ha ha.” Mã Tiểu Dung không thể nhịn được cười, thì ra anh ta cũng mồm mép lém lỉnh ghê, điện thoại đột nhiên vang lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play