Lý Mai lập tức khẩn trương, hắn lại muốn ngược đãi mình sao? Cuống quít lắc đầu: “Không được, hôm nay là sinh nhật của bà, em không thể không đi.” Cô tùy tiện tìm một lý do nói dối.

“Hừ…” Thạch Lỗi hừ lạnh một tiếng, căn bản không tin lời cô nói, cũng lười cùng cô nhiều lời, trực tiếp ôm lấy cô đi vào phòng ngủ. Hắn đã muốn lắm rồi.

“Thạch Lỗi, anh buông ra.” Lý Mai bắt đầu sợ hãi dục vọng và sự biến thái của hắn.

“Đã lâu không được chạm vào em, em không muốn sao?” Thạch Lỗi ném cô lên giường, hắn đã không nhẫn nại được nữa.

“Em…” Không muốn… hai chữ này cô nuốt lại trong cổ họng. Cô biết mình nói ra sẽ chịu hậu quả thế nào.

“Hôm nay chúng ta thử phương pháp mới mẻ một chút nhé.” Thạch Lỗi cười tà ác, nhìn chung quanh một lượt, sau đó lần mò khắp giường tìm một mảnh vải.

“Anh muốn làm gì?” Lý Mai bị dọa co rụt lại, hắn không phải lại muốn trói mình lại chứ?

“Sợ cái gì? Cái này là chút lòng thành đối với những chuyện trước đây. Nghe lời một chút nào.” Thạch Lỗi đã cầm trong tay mảnh vải bố muốn trói chặt tay cô lại.

“Thạch Lỗi, anh mau buông ra.” Lý Mai rốt cuộc chịu không nổi, hét lớn: “Nếu anh còn tiếp tục tra tấn kiểu này, tôi tình nguyện báo cảnh sát.” Cho dù phải ngồi tù cùng hắn cô cũng không muốn bị đối xử như vậy nữa.

“Em đang uy hiếp tôi.” Trong mắt Thạch Lỗi lộ ra tia hung ác, cả người liền đè trụ cô: “Em theo tôi khoảng thời gian không ngắn, hẳn là biết tôi ghét nhất bị người khác uy hiếp. Em càng như vậy sẽ càng làm tôi thêm hưng phấn mà thôi.”

“Tôi không phải uy hiếp anh, tôi đang nói thật đó.” Lý Mai đột nhiên tỉnh táo lại. Cô tình nguyện cùng hắn chết chung cũng không muốn phải chịu đựng chuyện này nữa.

“Mẹ nó, đồ đĩ thối tha, xem ra gần đây mày quá thư thái rồi đúng không?” Thạch Lỗi hung hăng giáng cho cô một cái tát, cả người đè lên cô, còn lấy miếng vải trói chặt tay cô hơn.

“Buông ra, tên lưu manh này.” Lý Mai liều mạng giãy dụa, vươn tay hung hăng cào xước mặt hắn, chân đá vào người hắn.

“Mày… con mẹ nó… ngoan ngoãn chút đi.” Thạch Lỗi tức giận, nắm tay dùng sức đánh mạnh vào đầu cô, cô lập tức hôn mê bất tỉnh.

Thân thể đau đớn, Lý Mai yếu ớt tỉnh lại, liền thấy mình bị hắn cột lại trên giường thành hình chữ Đại, trong tay hắn cầm một chai rượu nho, đang vận động trên người cô.

“Có phải rất thoải mái hay không?” Thạch Lỗi nhìn thấy cô tỉnh lại, nở nụ cười dâm đãng.

Nhìn sắc mặt của hắn, Lý Mai phẫn nộ cắn chặt môi đến rướm máu.

“Chơi mãi thế này cũng chán, không bằng tới phiên em làm đi.” Thạch Lỗi đột nhiên nghĩ muốn cởi bỏ dây trói tay cô, đưa chai rượu cho cô: “Nhanh lên.”

Lý Mai nằm đó, cầm chai rượu hắn vừa đưa trong tay, nghĩ tới nhữn vũ nhục trước đây hắn đối với mình, loại hận thù này, loại phẫn nộ này, cô đã không thể che dấu nữa rồi.

“Mày còn ngơ ngác cái gì? Còn muốn tao tự tay làm sao?” Thạch Lỗi không vui vẻ gì, thúc giục.

“A…” Lý Mai cũng chịu không nổi, đập mạnh chai rượu đang cầm trong tay vào đầu hắn.

Bốp… tiếng chai rượu đập mạnh vào đầu vỡ tan, máu tươi từ đầu Thạch Lỗi chảy xuống dưới, nháy mắt khiến cả hai đều ngây ngẩn cả người.

“Mày…” Thạch Lỗi chỉ tay vào cô, còn chưa nói xong, cả người đã đổ gục xuống.

“A…” Lý Mai sợ hãi ném nửa chai rượu dính máu còn lại trong tay mình xuống, cuộn mình trên giường run rẩy.

Đợi một thời gian cũng không thấy hắn tỉnh dậy, lúc này mới nén run rẩy, sợ hãi bò xuống giường. Nhìn máu vương đầy đất, cô hoảng sợ, phản ứng đầu tiên là gọi số điện thoại cấp cứu.

Tay vừa chạm vào điện thoại, nháy mắt liền dừng lại. Trong đầu nảy lên một ý niệm đáng sợ, có phải hắn đã chết rồi không?

Bị ý nghĩ đó dọa sợ hãi, cô ném điện thoại xuống, bò lại gần hắn, ngồi xuống đưa tay tới gần mũi hắn…

Lập tức ngồi bệt xuống sàn, vẻ mặt càng thêm sợ hãi không thể tin lắc đầu, không thể nào… sao mình lại đánh chết hắn… sao có thể…

“Anh đứng dậy… Thạch Lỗi, anh mau đứng dậy…” Cô dùng sức lay cơ thể hắn, hắn lại không hề có phản ứng lại.

Nhìn xuống hai tay mình, cô giết người, cô giết người rồi…

A… cô ôm lấy đầu mình, bật khóc nức nở, sao cô có thể giết người chứ???

Nên làm gì bây giờ? Phải làm sao đây? Tự thú, ngồi tù sao? Cô không muốn ngồi tù cả đời…

Phải trốn thôi, cô nhanh chóng thay quần áo, cầm lấy đồ đạc đã sớm chuẩn bị cùng hộ chiếu, bỏ chạy ra cửa.

Tư Đồ Thác và Vi Thừa An đang cùng nghiên cứu bản án năm năm trước, đột nhiên di động vang lên.

“Có chuyện gì?” Bị ngắt lời, anh bực bội nhận điện.

“Anh Vi, chúng em đang ở sân bay, có nhìn thấy Lý Mai. Cô ta hình như định đi Pháp, bay chuyến ba giờ chiều.” Người của anh báo cáo.

“Được rồi, tôi đã biết, tiếp tục theo dõi cô ta.” Vi Thừa An nghi hoặc, hạ lệnh.

“Có chuyện gì vậy?” Tư Đồ Thác ngẩng đầu hỏi anh.

“Lý Mai muốn đi Pháp, có phải cô ta đã nghe ngóng được chuyện gì, nên bỏ trốn trước không?” Vi Thừa An hoài nghi nói.

“Cái gì? Cô ta định đi sao?” Tư Đồ Thác sửng sốt, cô ta muốn đi có thể dễ dàng như vậy sao? Lập tức dặn dò: “Thừa An, cậu gọi cho luật sư, nói ông ta báo án với phía cảnh sát, căn cứ vào những gì chúng ta tìm được, chưa đủ để bắt cô ta nhưng vẫn đủ khả năng giữ cô ta ở Đài Loan để điều tra.”

“Được, tôi sẽ làm ngay.” Vi Thừa An gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play