Ưm… cảm giác như bị điện giật xẹt qua toàn thân cô, khiến cô bật lên tiếng rên rỉ.

Âu Dương Điệp vẫn như cũ nằm trên đất thống khổ. Cô liều mạng lăn lộn trên sàn nhà lạnh như băng, muốn làm dịu đi cơ thể đang nóng như thiêu đốt.

“Vi Thừa An, anh buông ra.” Mã Tiểu Dung vô lực nằm dưới cơ thể anh giãy dụa, móng tay hung hăng cào cấu sau lưng anh, xuất hiện từng vệt máu, hi vọng anh tỉnh táo lại. Nhưng dường như anh không hề cảm thấy đau, ngược lại càng thêm hưng phấn, tâm trí của anh đã biến mất triệt để.

Cô biết mình hôm nay xong rồi, nhưng cô không hối hận. Ít nhất cô cũng cứu được Tiểu Điệp, chẳng qua chỉ có mình cô thống khổ. Nếu như là Tiểu Điệp, vậy thì nỗi đau khổ này tất cả mọi người đều phải chịu.

Vi Thừa An trong nháy mắt đã cởi sạch quần áo cô, lập tức tách hai chân cô, nhanh chóng tiến vào.

“AAA…” Mã Tiểu Dung hét lên một tiếng thê thảm, đau đớn tê liệt khiến cô nhịn không được chửi ầm lên: “Vi Thừa An, anh không thể nhẹ hơn chút sao?”

Thế nhưng anh lại càng điên cuồng ra sức chuyển động mãnh liệt ở trên người cô, không chút thương tiếc người dưới thân.

Mã Tiểu Dung thống khổ đón nhận va chạm của anh, răng hung hăng cắn vào cánh tay anh, miệng đã đầy mùi máu mà cô vẫn không buông ra. Dựa vào cái gì cô phải chịu đau một mình? Tuy biết là anh cũng không phải cố ý.

Tư Đồ Thác lái xe tới khách sạn, cuộc gặp lần này vô cùng thuận lợi, vì đối phương đột nhiên có chuyện phát sinh nên đã rời đi trước.

Đuổi tới khách sạn, nghe được người phục vụ nói Tiểu Điệp không được khỏe, anh lập tức chạy lên. Mở cửa ra nhìn mọi thứ trong phòng khiến anh còn tưởng anh vào nhầm phòng.

A… Mã Tiểu Dung nhìn thấy anh xông tới, hét lên một tiếng vội kéo chăn che đậy cơ thể mình và Vi Thừa An.

Tư Đồ Thác đứng ở cửa chứng kiến một màn trong phòng, nhìn thấy Âu Dương Điệp thống khổ nằm dưới sàn, sắc mặt lập tức xanh mét.

“Tư Đồ Thác, anh thất thần cái gì? Còn không ôm Tiểu Điệp đi. Lý Mai đã bỏ thuốc bọn họ, cô ấy hiện giờ đang rất thống khổ, anh mau giúp cô ấy đi.” Mã Tiểu Dung hét lên với anh.

“Bỏ thuốc cái gì?” Tư Đồ Thác lặng đi một chút, lập tức hiểu ra. Đi tới cởi áo khoác của mình che cho Tiểu Điệp, vội đi ra ngoài cửa.

“Phục vụ, mau cho tôi một phòng.” Anh nói với nhân viên khách sạn ở hành lang.

“Dạ, ngài Tư Đồ.” Phục vụ lập tức mở cửa phòng bên cạnh.

Tư Đồ Thác ôm lấy Âu Dương Điệp xông vào, dùng chân đóng cửa phòng lại.

“Thác, em nóng quá, thật khổ sở, mau ôm em đi.” Âu Dương Điệp ôm chặt anh, vô ý thức dính sát vào người anh, tay vòng qua cổ anh, cả cơ thể ngọ ngoạy va chạm với anh.

“Lý Mai đáng chết, lần này để tôi bắt được sẽ không buông tha ả.” Tư Đồ Thác mắng thầm. Nhìn bộ dạng khổ sở, khuôn mặt đỏ lên khiến anh đau lòng. Chuyện khẩn cấp trước mắt vẫn là giải quyết nỗi thống khổ cho cô.

Vội vàng cởi bỏ quần áo trên người, ôm cô vào lòng, nhưng động tác của anh cũng hết sức để ý, không dám mạnh tay sợ đụng tới bảo bối trong bụng cô.

“Thác, dùng sức một chút, mau yêu em…” Âu Dương Điệp lúc này tựa như một con rắn yêu kiều quấn lấy anh, muốn gần anh hơn, đòi hỏi nhiều hơn…

Tư Đồ Thác đành phải không ngừng hôn lên những nơi mẫn cảm, khiến cô không ngừng đạt tới đỉnh núi khoái lạc …

Rốt cuộc cánh tay cô cũng buông khỏi anh, sắc mặt đỏ ửng cũng dần trở lại bình thường, chỉ là có chút trắng bệch. Lúc này anh mới thở phào, vô lực từ trên người cô nằm xuống bên cạnh.

“Tôi muốn chết… thực sự muốn chết…” Mã Tiểu Dung khóc không ra nước mắt, nhìn lên trần nhà chết lặng. Để mặc Vi Thừa An ở trên người cô tiếp tục gây sức ép. Cô đã đau đến mất cảm giác, cả người không còn chút khí lực.

Cuối cùng anh hét lớn một tiếng, phóng thích chính mình, sau đó mới mềm nhũn ghé xuống bên người cô.

Đã xong… Mã Tiểu Dung thở phào, muốn rời khỏi giường, chân hơi động một chút, cảm giác như bị xé rách tập kích đến, đau đớn khiến sắc mặt cô trắng bệch, đành phải nằm xuống. Bị anh va chạm mãnh liệt quả thật quá mệt mỏi, cô nhắm mắt lại, mê man ngủ thiếp đi.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cũng đã qua năm giờ đồng hồ…

Âu Dương Điệp hơi run rẩy, lông mi dài khẽ lay động. Cô không hiểu sao chỉ một giấc mơ khiến toàn thân cô không còn chút khí lực nào. Chậm rãi mở mắt liền nhìn thấy Tư Đồ Thác nằm bên cạnh nhìn cô chằm chằm.

Bị dọa cho giật mình, giọng cô làm nũng mang theo bất mãn: “Thác, anh đang làm gì đó?”

“Tiểu Điệp, em tỉnh rồi hả, cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái hay không?” Tư Đồ Thác quan tâm, nhìn cô hỏi.

“Vẫn khỏe.” Âu Dương Điệp lúc này mới phát hiện cả người mình và anh đều không mặc quần áo, mặt đỏ lên, thì thào: “Chẳng lẽ đây không phải là mộng?”

“Mộng cái gì?” Tư Đồ Thác ôm lấy cô, vừa rồi nhất định khiến cô mệt muốn chết rồi.

“Em mơ thấy chúng ta…” Âu Dương Điệp nhìn anh ngượng ngùng cười, chẳng trách người ta nói người mang thai rất đói khát nha.

“Mơ?” Tư Đồ Thác buồn cười nhìn cô: “Em không nhớ đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Xảy ra chuyện gì?” Âu Dương Điệp sửng sốt nhíu mày, cẩn thận nhớ lại, cô đã quên chuyện gì? … Lý Mai, cô đột nhiên nhớ ra….

Lúc đó cô chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên, sau đó… sau đó…

“Thác, đã xảy ra chuyện gì?” Cô lập tức bắt lấy tay anh, khẩn trương hỏi.

“Em và Thừa An bị Lý Mai bỏ thuốc kích thích.” Tư Đồ Thác nhìn cô nói, cũng tự trách bản thân mình sao lại đúng lúc này thì có việc bận chứ.

“Cái gì? Thuốc kích thích?” Âu Dương Điệp trừng to mắt, ngẩn người, cô nhớ rõ cô và Vi Thừa An vào phòng… còn may, người ở cùng cô bây giờ là Thác.

“Chúng ta đều sơ suất quá, thật không ngờ cô ta lại hèn hạ như vậy.” Tư Đồ Thác lạnh lùng nói. Lý Mai, anh nhất định sẽ không buông tha ả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play