“Bụng em đau quá!” Âu Dương Điệp hơi tựa vào người anh, trong ánh mắt vụng trộm lộ ra nét nghịch ngợm tươi cười.

“Đau bụng sao? Mau đến bệnh viện.” Tư Đồ Thác sửng sốt một chút, ngay lập tức muốn ôm cô dậy.

“Không cần. Em lại không đau nữa.” Âu Dương Điệp le lưỡi, cũng không phải đau thật thì đi làm gì.

“Không đau?” Tư Đồ Thác mặt nhăn lại khó hiểu rồi lập tức nói: “Không được, nhất định phải đến bệnh viện kiểm tra một chút.” Như vậy anh mới có thể yên tâm được.

“Thác. Em rất đói, em đã một ngày một đêm không ăn gì, anh đưa em đi ăn chút gì đi.” Âu Dương Điệp túm lấy tay anh khi anh vội vã đứng lên.

“Em vừa rồi cố ý lừa anh? Lại dám lấy cục cưng lừa anh?” Ánh mắt Tư Đồ Thác híp lại, hơi thở toả ra nguy hiểm nhìn cô chằm chằm.

“Là anh lừa em trước. Người xưa nói ‘có qua có lại mới toại lòng nhau’ nha Âu Dưong Điệp chột dạ nói thầm.

“Vậy em có còn nhớ một câu người xưa đã nói không?” Tư Đồ Thác hỏi.

“Câu gì?” Âu Dương Điệp chớp chớp mắt nhìn anh.

“Khó dạy dỗ nhất là tiểu nhân và phụ nữ, lần sau em còn dám dùng cục cưng lừa gạt anh, xem anh trừng phạt em như thế nào. Đi thôi, đi ăn cơm.” Tư Đồ Thác lên giọng cảnh cáo nhưng vẫn là đau lòng ôm cô.

“Anh đây là điển hình cho câu ‘chỉ cho quan lớn phóng hỏa, không cho dân chúng thắp đèn’ mà.” Âu Dương Điệp bất mãn nhìn anh, cô chỉ đùa một chút, dựa vào cái gì mà phải chịu trừng phạt.

“Ai bảo em là dân chúng nên em phải phục tùng.” Tư Đồ Thác đắc ý nhìn cô.

“Bá đạo.” Âu Dương Điệp lấy tay nhẹ nhàng cấu anh một cái.

“Hừ…” Tư Đồ Thác khinh thường hừ một tiếng: “Em một ngày một đêm không ăn gì mà vẫn mạnh tay như vậy, có phải hay không nên bỏ đói em hai ngày.”

“Em không sao cả. Chỉ cần anh nhẫn tâm nhìn em bị đói đi.” Âu Dương Điệp nhíu nhíu đôi mi xinh đẹp.

“Đương nhiên đủ nhẫn tâm, chỉ là anh không đành lòng để con anh bị đói, ai bảo nó đang ở trong bụng em chứ, quên đi.” Tư Đồ Thác ôm cô.

Tại nhà Lâm Vi.

“Cái gì? Em muốn đi Pháp?” Lý Mai nhìn thấy cô thu dọn hành lý, khiếp sợ hỏi.

“Đúng. Em muốn đi Pháp học thiết kế thời trang, đó là mơ ước từ nhỏ của em, nay rốt cục cũng có thể thực hiện.” Trên mặt Lâm Vi vô cùng vui vẻ tươi cười.

“Em cứ như vậy buông tha cho Tư Đồ Thác sao?” Lý Mai kích động lập tức túm lấy cánh tay của cô, chẳng lẽ cô không hận sao?

“Không phải em buông tha cho anh ấy, mà là anh ấy căn bản không yêu em, em tự tin bất luận so với ai cũng không kém thì tội gì phải cố chấp đi theo một người đàn ông không yêu mình, làm cho mình đau khổ. Em đã quyết định rời đi. Chị, chị cũng nên buông tay đi, một đời ân oán đã qua, chị cũng đã báo thù rồi, đừng để cho cuộc sống của mình chìm trong sự thù hận, chị còn có tuổi thanh xuân, có thể bắt đầu cuộc sống mới của mình, đừng làm cho cả đời này lúc nào cũng phải tính kế trả thù.” Lâm Vi nhìn cô, lời nói thấm thía khuyên ngăn.

“Không nói chị mà hãy nói em. Em cam tâm sao? Em cam tâm cứ như vậy rời khỏi anh ta sao? Cam tâm đem anh ta tặng cho Âu Dương Điệp sao?” Vẻ mặt Lý Mai tức giận, cực kỳ kích động.

“Không cam lòng. Cho nên em muốn Thác bỏ tiền đưa em đi du học coi như là anh ấy bồi thường cho em. Chị có hiểu được, em mất đi một người đàn ông không yêu em nhưng đổi lại có thể thực hiện được ước mơ cả đời của em, vụ giao dịch này em thật sự có lời. Có lẽ một ngày nào đó khi em trở về, người hối hận chính là anh ấy.” Lâm Vi tự tin nói, hiện tại cô đã muốn thay đổi chính mình.

“Em…” Lý Mai buông cô ra, chỉ cảm thấy trong lòng một trận thất vọng cùng bi thương nhưng vẫn ôm một tia hy vọng, hy vọng cô cùng mình đứng trên một con đường. “Vậy cha mẹ của em đâu? Họ cũng để cho em đi sao?”

“Ừm. Hai người đồng ý, cha mẹ là người yêu thương em nhất, lúc trước bởi vì không có khả năng đưa em đi du học nên bọn họ luôn tự trách mình. Nay có cơ hội hai người sao có thể nhẫn tâm nhìn em thương tâm khổ sở. Hai người đồng ý để em rời khỏi nơi này đi tìm hạnh phúc của mình.” Lâm Vi gật gật đầu trả lời, cô thấy mình thật may mắn vì còn có cha mẹ yêu thương.

Lý Mai hoàn toàn thất vọng, vô lực ngồi trên sô pha: “Nếu em đã quyết định như vậy chị còn có thể nói gì đây.”

“Chị. Chị ở lại đây cũng không vui vẻ gì, chi bằng cùng em ra nước ngoài, rời khỏi nơi này, một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới.” Lâm Vi giữ chặt tay cô, lên tiếng đề nghị.

“Chị muốn đi cũng không được.” Lý Mai nhắm mắt lại trả lời, cô bây giờ làm sao có thể buông tha.

“Tại sao? Em nghĩ nếu chị buông tay, tương lai nhất định sẽ hạnh phúc hơn bây giờ.” Lâm Vi nhìn cô tin tưởng.

“Phải không?” Lý Mai cười nhạo một cái, chính là cô không chịu tha thứ cho bọn họ.

Lâm Vi nhìn thần thái của Lý Mai biết là không thể chỉ vì một hai lời nói của mình mà có thể hoá giải mối hận nhiều năm trong lòng của cô, nhưng mình không thể, cũng không muốn quản nhiều việc như vậy, liền nói sang chuyện khác: “Chị, trước khi em đi, chúng ta cùng nhau về nhà ăn bữa cơm đoàn viên được không?”

“Được!” Lý Mai do dự một chút nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

“Cám ơn. Mẹ nhất định sẽ rất vui.” Trên mặt Lâm Vi biểu lộ một chút vui mừng.

“Vi Vi. Em nói cho chị biết em có hận chị không?” Lý Mai nhìn cô đột nhiên hỏi.

“Không hận. Thời điểm khi mất đi đứa bé có hận nhưng bây giờ đã không hận, mặc kệ Thác yêu hay không yêu em, em vẫn cảm ơn chị đã đưa anh ấy đến bên cạnh em, khoảng thời gian có anh ấy bên cạnh là những ngày tháng hạnh phúc nhất của em, huống chi nếu không trải qua việc này có lẽ đã không có em ngày hôm nay. Chị, em thật sự rất cảm ơn chị.” Khoé môi Lâm Vi mang theo một chút tươi cười, cô cảm thấy trong họa có phúc, có được không nhất định là hạnh phúc mà mất đi cũng không hẳn đã là bất hạnh.

“Vậy là tốt rồi. Vi Vi, tuy rằng chị là lợi dụng em nhưng trong lòng chị thật sự thích em, cô em gái này, trên đời này ngoài cha ra thì em là người thân duy nhất của chị nên chị không muốn em hận chị.” Lý Mai ôm lấy cô nhẹ giọng nói nhỏ bên tai cô: “Nhất định phải bảo trọng, chị chúc em hạnh phúc.”

“Chị cũng vậy, chị nhất định phải bảo trọng.” Lâm Vi cũng vòng tay ôm lấy cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play