“Ngài Tư Đồ, đầu tiên chúc mừng ngài, nhưng xin thứ cho tôi mạo muội hỏi một câu, tại sao tôi không nhìn thấy nụ cười vui mừng của ngài?” Một nam phóng viên hỏi.

“Có mấy người không ngừng hỏi đông hỏi tây, anh cho rằng tôi phải cao hứng sao?” Sắc măt Tư Đồ Thác càng lạnh lùng hơn.

“Việc này…” Phóng viên có chút xấu hổ, sượng mặt. Anh cũng không để cho bọn họ chút mặt mũi gì cả.

“Ngài Tư Đồ, chỉ sợ là do cô Âu Dương mới đúng. Chỉ là không hiểu sao ngài lại đột nhiên kết hôn cùng với cô Lâm. Lại vội vã kết hôn như vậy sao?” Nam phóng viên lập tức không khách khí hỏi tiếp.

“Anh có ý gì? Anh cố ý hỏi vấn đề này sao? Hôm nay tôi không thể trả lời bất cứ câu hỏi gì liên quan đến chuyện này, mời các người đi cho.” Anh tức giận kéo Lâm Vi đi vào trong. Bảo vệ công ty lập tức chắn đám phóng viên ở bên ngoài.

Kéo cô đi vào phòng nghỉ, Tư Đồ Thác lập tức nổi giận: “Lâm Vi, cô rốt cuộc có ý gì? Cô náo loạn như vậy chưa đủ sao? Làm vậy hay ho lắm sao? Tiểu Điệp ở đâu mau nói cho tôi biết.” Anh thật sự không muốn cùng cô diễn trò, cũng không có tâm tình đi diễn trò.

“Thác, em không có ý gì cả, còn nữa, xin anh không cần ở trước mặt em nhắc tới tên cô ta. Đừng quên hôm nay là ngày chúng ta kết hôn, em không muốn nghe tới chuyện và người làm em không vui. Được rồi, thời gian cũng tới rồi, chúng ta có phải nên tới giáo đường rồi hay không?” Lâm Vi nghiêm mặt nhắc nhở anh. Mặc dù là bị bắt ép, anh cũng không nên như thế.

“Không cần, mục sư sẽ tới khách sạn.” Tư Đồ Thác nói, cố nén tức giận trong lòng.

“Vậy chúng ta đi thôi, tới đại sảnh chờ.” Lâm Vi lại níu cánh tay anh.

Tư Đồ Thác muốn đẩy tay cô ra, nhưng nghĩ lại, Tiểu Điệp còn ở trong tay cô, đành để cô tùy ý kéo mình.

Khúc nhạc hôn lễ bắt đầu, khách khứa đã ngồi ở hai bên thảm đỏ chăm chú nhìn theo bọn họ. Chỉ có Mã Tiểu Dung nghiến răng nghiến lợi, hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Vi đang kéo Tư Đồ Thác đi tới.

Gara tối đen bỗng nhiên sáng bừng, khiến cho Âu Dương Điệp hoảng sợ. Lúc này mới nhìn rõ trên tường gara thì ra có một TV hiện đại tự động bật lên.

“Xin chào quí vị. Hôm nay có một tin tức đặc biệt. Chủ tịch công ty Cao Tường – ngàiTư Đồ Thác – đột nhiên cùng cô Lâm Vi cử hành hôn lễ. Trước đó không hề có chút tin tức gì lộ ra. Mọi người vẫn đoán thời gian trước ồn ào bởi người thứ ba dường như không ảnh hưởng gì đến tình cảm của bọn họ. Trên đây là tin tức báo cáo lại từ hiện trường của phóng viên…”

Trong hình ảnh là Lâm Vi mặc áo cưới xinh đẹp, thân thiết cùng với Tư Đồ Thác đứng chung trả lời phỏng vấn của phóng viên.

Âu Dương Điệp đã không còn nhìn rõ hình ảnh nữa, bởi nước mắt đã làm mờ hai mắt cô, thân thể lạnh như băng, hơi thở run rẩy. Anh và cô ta kết hôn rồi. Mặc dù cô biết không phải là Thác nguyện ý, là Lâm Vi bức anh, nhưng nhìn thấy hình ảnh này vẫn khiến cô đau lòng.

Cô biết đây là do Lâm Vi cố ý khiến cho mình nhìn thấy. Cô phải kiên cường. Kết hôn thì sao? Người Thác yêu là cô, vậy là đủ rồi. Nhìn xuống bụng mình, nơi này còn có kết tinh tình yêu của cô và Thác.

Mục sư đi ra lấy thánh kinh cầu nguyện một lượt, mới hỏi: “Ta muốn hỏi hai con một vấn đề, đây là một vấn đề rất dài, mời nghe hết mới trả lời: Tư Đồ Thác, con có nguyện ý cưới Lâm Vi làm vợ, dựa theo giáo huấn của Kinh Thánh cùng cô ấy trước mặt mọi người kết thành một thể, yêu cô ấy, an ủi cô ấy, tôn trọng cô ấy, chăm sóc cô ấy giống như con yêu bản thân mình, bất luận cô ấy sinh bệnh hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo khổ, đều thủy chung với cô ấy cho đến khi rời bỏ thế giới này?”

Tư Đồ Thác chỉ là nhìn chằm chằm Lâm Vi đã lâu cũng không lên tiếng, bên dưới đã có tiếng xì xào sao lại thế???

Lâm Vi có chút tức giận, nhưng cố gắng mỉm cười: “Thác, anh không cần kích động, trả lời câu hỏi của mục sư đi, chúng ta phải nhanh chóng hoàn thành nghi thức để có thể làm chuyện mình muốn.” Trong lời nói mang theo ý nhắc nhở.

“Đê tiện, vô sỉ.” Mã Tiểu Dung ngồi phía dưới thấp giọng mắng.

“Con– nguyện ý.” Cuối cùng Tư Đồ Thác cũng nói khẽ ba chữ kia khiến mọi người thở một hơi nhẹ nhõm.

Mục sư lại chuyển hướng sang phía cô: “Lâm Vi, con nguyện ý gả cho anh Tư Đồ làm vợ dựa theo giáo huấn của Kinh Thánh cùng anh ấy trước mặt mọi người kết thành một thể, yêu anh ấy, an ủi anh ấy, tôn trọng anh ấy, chăm sóc anh ấy giống như con yêu bản thân mình, bất luận anh ấy sinh bệnh hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo khổ, đều thủy chung với anh ấy cho đến khi rời bỏ thế giới này?”

“Con nguyện ý.” Thời điểm Lâm Vi nói ra ba chữ này quay lại nhìn anh, đôi mắt còn mang theo nước mắt.

Mục sư mỉm cười gật đầu quay xuống chỗ khách nhân hỏi: “Xin hỏi tại đây trong các vị có ai phản đối việc hai người này trở thành vợ chồng?”

“Tôi!” Mã Tiểu Dung không hề nghĩ ngợi liền đứng lên.

“Xin hỏi tiểu thư vì sao phản đối? Xin mời nói ra lý do.” Mục sư cùng mọi người quay đầu nhìn cô.

“Mã Tiểu Dung.” Tư Đồ Thác kêu tên của cô thực tế là cảnh cáo cô không cần ở phía sau quấy rối, anh còn muốn nhanh đi cứu Tiểu Điệp.

“Tôi không phản đối.” Mã Tiểu Dung thở phì phì ngồi xuống, làm sao cô lại không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của anh, chỉ là cô còn chưa thôi tức giận.

“Vậy ở đây có còn ai phản đối việc hai người trở thành vợ chồng nữa không?” Mục sư hỏi thêm một lần, lần này không thấy ai lên tiếng.

“Nếu không ai phản đối ta liền…” Mục sư vừa muốn tuyên bố bọn họ trở thành vợ chồng chợt nghe thấy phía dưới truyền đến một giọng nói rõ ràng.

“Tôi phản đối.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play