Tại mỗi điểm tham quan ở Bắc Kinh đều lưu lại hình ảnh bọn họ tay trong tay bên nhau, nghịch ngợm có, vui vẻ có, ngọt ngào có. Ở đầu đường Bắc Kinh, trong tay cầm ly kem vừa đi dạo đúng như một đôi vợ chồng yêu nhau thắm thiết.
Ngày hạnh phúc luôn rất ngắn ngủi, bọn họ vẫn phải bước lên máy bay trở về.
“Thác, chúng ta đi thôi.” Âu Dương Điệp khoác tay anh, cùng nhau đi làm.
“Tiểu Điệp, em đừng đi, em ở nhà cũng có thể thiết kế mà, không phải sao?” Tư Đồ Thác nói. Bây giờ đã xảy ra chuyện như vậy, anh sợ người khác gây bất lợi cho cô.
“Thác, tin tưởng em. Mọi chuyện em đều có thể ứng phó được. Bởi vì yêu anh và được anh yêu, em không sợ gì cả.” Âu Dương Điệp nói. Tóm lại phải đối mặt thì đối mặt, cô cần gì phải trốn tránh.
“Anh là sợ em bị thương tổn. Nếu em muốn đi vậy đi thôi.” Tư Đồ Thác cũng không kiên trì nữa.
Đi đến công ty, bọn họ lại ngẩn người vì nhìn thấy Lâm Vi đứng ở cửa. Mấy ngày không gặp cô trông gầy đi rất nhiều.
“Thác, anh đã trở về rồi.” Nhìn thấy anh cô vội chạy lại đón, thân thiết khoác lấy cánh tay anh.
Tư Đồ Thác lặng đi, nhìn sang Âu Dương Điệp bên cạnh, vội rút tay ra: “Em sao lại ở đây?”
“Em đang đợi anh, bởi vì không biết bao giờ anh về, nên mỗi ngày em đều ở đây chờ anh.” Lâm Vi nhìn anh.
Âu Dương Điệp liếc nhìn bọn họ, muốn đi vào công ty, tay lại lập tức bị Tư Đồ Thác giữ chặt: “Lâm Vi, hôm nay có cơ hội, anh muốn cùng em nói rõ trắng đen.”
“Cái gì?” Lâm Vi nhìn thấy anh giữ chặt tay Âu Dương Điệp, cái gì cũng đều hiểu rõ rồi, nhưng cô vẫn còn ôm một tia hi vọng.
“Chúng ta đến quán café đối diện kia nói chuyện.” Tư Đồ Thác nói. Anh không muốn kéo dài thêm nữa, mặc kệ cô tiếp nhận cũng được, không tiếp nhận cũng được, chuyện cũng đã thành ra thế này.
Lâm Vi khẩn trương ngồi ở đó, tay nắm chặt tách café nhìn hai người ngồi đối diện với mình, tâm trạng trở nên trầm trọng.
“Lâm Vi, thật xin lỗi, hôn ước của chúng ta không thể tiếp tục được nữa. Em trách anh cũng được, oán hận anh cũng được, anh đều không có lời nào để nói. Nhưng mà anh không thể không nói cho em biết, anh không yêu em. Người anh yêu là Tiểu Điệp.” Lời nói của Tư Đồ Thác đơn giản rõ ràng.
Tay Lâm Vi run run, café đã muốn sánh ra ngoài.
“Em cần gì cứ nói, chỉ cần em nói ra anh đều làm hết tất cả, nhưng mà chúng ta không thể tiếp tục. Anh cũng sẽ không gặp em nữa.” Tư Đồ Thác nhìn cô, lời nói thẳng thắn nhưng cũng rất tuyệt tình.
Xoảng… tách café trên tay lập tức rơi xuống đất, Lâm Vi một câu cũng không nói, xoay người bỏ chạy.
“Cô Lâm.” Âu Dương Điệp đứng dậy gọi cô lại.
“Tiểu Điệp, để cô ấy đi trước đi. Bởi vì chúng ta không kiên quyết, cảm thấy áy náy với cô ấy mới khiến mọi chuyện thành ra như vậy, khiến mọi người đều đau khổ. Thật ra chuyện tình cảm không có đúng sai, cũng không có thua thiệt, yêu là yêu, còn không yêu là không yêu. Chúng ta cần làm là để cho mình hạnh phúc.” Tư Đồ Thác ngăn cô lại.
“Vâng.” Âu Dương Điệp nhìn anh. Anh có thể nghĩ như vậy đương nhiên thật là tốt. Cô vốn cũng không cảm thấy áy náy với Lâm Vi.
“Chúng ta đi về công ty thôi.” Tư Đồ Thác kéo tay cô, quang minh chính đại tới công ty.
Lâm Vi chạy như điên mãi cho tới khi không còn sức lực mới tựa vào một thân cây. Kỳ quái, cô lại không rơi nước mắt. Mấy ngày qua cô thật sự đã suy nghĩ rất nhiều. Cô không biết trong bảy tháng qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng lời nói mập mờ của ba mẹ khiến cô cảm giác được đã có chuyện xảy ra. Hôm nay thì đã rõ ràng. Thác bỏ cô. Chuyện đau lòng này lại giống như đã đau đớn từ lâu.
Chỉ là rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Ai có thể nói cho cô biết? Cho dù chia tay cô cũng muốn mọi chuyện phải rõ ràng.
Oa oa… Một tiếng trẻ con khóc nỉ non bên cạnh vang lên.
“Cục cưng, ngoan nha, đừng khóc nữa.” Một người mẹ trẻ dịu dàng dỗ dành con của mình.
“Con?” Lâm Vi sửng sốt, đầu lập tức giống như sắp nổ tung.
A… cô hét to một tiếng bất tỉnh.
Một chiếc xe cứu thương vội vã lái vào bệnh viện Ái Dương.
Hai ngày sau.
Âu Dương Điệp đang gõ máy tính, di động vang lên, là điện thoại của Mã Tiểu Dung.
“Ai nha, tiểu Điệp, đêm qua về rồi sao? Đúng rồi, quà Bắc Kinh của mình đâu, bây giờ mình muốn qua nhà cậu lấy được không?” Mã Tiểu Dung nói.
“Cậu có nhà không? Nếu có mình mang qua cho cậu. Đã lâu không gặp, thật nhớ cậu nha.” Âu Dương Điệp nói.
“Đi, mình ở nhà chờ, mình cũng nhớ cậu.” Mã Tiểu Dung trả lời.
Âu Dương Điệp cúp điện thoại, lập tức gọi cho Tư Đồ Thác: “Thác, bây giờ em đi gặp Tiểu Dung, tan sở anh trực tiếp đi đón em được không?”
“Được, vậy em cẩn thận một chút.” Tư Đồ Thác dặn dò.
Khoác túi, cô liền đi ra khỏi công ty, ra đường chờ taxi. Vừa định ngoắc một chiếc, liền thấy một chiếc ô tô màu đen dừng trước mặt. Một người đàn ông đi xuống khách sáo hỏi: “Cô là cô Âu Dương Điệp sao?”