“Để cho em một lần ích kỷ đi, thay em xin lỗi bọn họ. Chỉ là em sống không còn ý nghĩa nữa rồi.” Nhắc tới ba mẹ, Lâm Vi chợt bật khóc.
“Muốn nói tự em nói đi. Chờ họ đến đây em nói xong rồi nhảy.” Tư Đồ Thác cố tình tàn nhẫn nói, thầm muốn kéo dài thời gian dụ cô bỏ ý định tự tử.
“Được.” Lâm Vi không nghĩ đến anh lại vô tình với mình như vậy. Cô cũng muốn nhìn mặt ba mẹ lần cuối.
“Thừa An, gọi điện thoại cho họ đi.” Tư Đồ Thác phân phó, anh hi vọng ba mẹ cô có thể thuyết phục được cô.
“Tôi đi đón bọn họ.” Vi Thừa An nói xong xoay người đi xuống, anh phải đi nhanh về nhanh mới được.
Ở phía dưới, xe cảnh sát đã mau chóng tới, nhân viên cứu hộ cũng vội vã đi lên.
“Tránh ra, tránh ra một chút.” Dẹp bớt đám đông, sau đó mười mấy người nhanh chóng thổi phồng đệm cứu hộ. Nếu như cô ngã xuống sẽ tiếp được cô.
Ông bà Lâm cũng vội tới bệnh viện. Chân đã bị dọa đến mềm nhũn không thể đi. Phải nhờ đến nhân viên cứu hộ đỡ họ lên sân thượng.
“Ba, mẹ.” Lâm Vi nhìn thấy bọn họ, vẫn là có chút động tâm.
“Vi Vi, con muốn làm gì? Mau xuống đây. Con không cần mẹ nữa sao?” Bà Lâm được người dìu đứng cách cô không xa, chìa bàn tay run rẩy ra.
“Vi Vi, coi như không phải tất cả mọi người cần con thì vẫn còn có ba mẹ cần con, chúng ta vĩnh viễn cần con, yêu con.” Ông Lâm cũng rơi lệ, run rẩy đưa bàn tay ra.
“Con không quan tâm đến chúng ta, con cứ như thế mà đi không cần biết ba mẹ sẽ sống thế nào ư?” Bà Lâm đã khóc đến toàn thân không đứng vững, phải dựa toàn bộ cơ thể vào người khác.
“Con xin lỗi, con xin lỗi ba mẹ. Công nuôi dưỡng của ba mẹ con không thể báo đáp cũng rất khổ tâm. Nhưng con gái cũng không còn mặt mũi nào để sống. Tất cả mọi người sẽ coi con như trò cười. Con thật sự chịu không nổi.” Lâm Vi trở nên kích động, nghĩ lại trước đây cô và Thác đính hôn, cho tới bây giờ lại trở thành hai bàn tay trắng. Cô thật sự không thể tiếp nhận biến cố lớn như vậy.
“Cô Lâm, cô đừng kích động. Tôi hiểu được tâm tình của cô giờ phút này. Nhưng mà người chết rồi còn giải quyết được chuyện gì sao?” Nữ cảnh sát đứng bên cạnh nói.
“Không thể, nhưng mà tôi sẽ không còn đau khổ nữa.” Lâm Vi nói. Hiện tại cô đã không còn tâm tư đi lo việc người khác.
“Cô chắc là sẽ không còn đau khổ, nhưng cô lại đem đau khổ để lại cho người khác. Coi như cô không quan tâm đến mọi người, nhưng cô cũng không cần ba mẹ cô sao? Cô nguyện chứng kiến họ suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt sao? Cô muốn làm một người con gái bất hiếu sao?” Nữ cảnh sát lại khuyên bảo.
“Tôi không muốn vậy, nhưng tôi chịu không nổi đau khổ này. Tôi đã chẳng thể quan tâm được nhiều như vậy.” Lâm Vi lại khóc.
“Vi Vi, con có thể. Mẹ tin tưởng con có thể làm được.” Bà Lâm đột nhiên nói: “Cậu ta có lỗi với con, con lại càng phải sống cho cậu ta xem. Con chết rồi không phải là hợp ý cậu ta sao? Cậu ta sẽ dễ dàng đến với người khác, sẽ không đau lòng vì con. Người thương tâm nhất chỉ có ba mẹ con, con nhẫn tâm sao?”
“Con…” Lời nói của bà đã chạm đúng nỗi đau của cô.
“Lâm Vi, bác gái nói rất đúng. Coi như hôm nay em nhảy từ trên lầu này xuống cũng không thể thay đổi được gì. Anh sẽ chỉ cảm thấy tiếc hận cho em. Anh còn có thể sống một cuộc sống tốt đẹp với Tiểu Điệp.” Tư Đồ Thác cũng cố ý khiêu khích cô.
“Tôi không có trông mong anh sẽ đau lòng, đương nhiên tôi biết sau khi vứt bỏ tôi anh sẽ không đau lòng. Nếu tôi chết đi không phải rất hợp ý anh sao? Vậy tôi thành toàn cho anh.” Nước mắt của Lâm Vi theo khóe mắt rơi xuống.
Tư Đồ Thác sửng sốt, không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy. Vi Thừa An tóm lấy ống tay áo của anh, ý bảo anh không cần nói chuyện nữa.
Lý Mai ở nhà tuy rằng rất lo lắng cho Lâm Vi, nhưng bản thân lại không dám đi thăm, tiện tay mở ti vi ra xem.
Xin chào quí vị khán giả. Hiện giờ tôi đang trực tiếp ở tại hiện trường. Rạng sáng nay tại bệnh viện XX. Mọi người đột nhiên phát hiện một người phụ nữ mặc quần áo bệnh nhân của bệnh viện đứng trên sân thượng tầng mười tám của tòa nhà, muốn tự tử. Trong lúc này, toàn bộ lực lượng cảnh sát và cứu hộ khu vực đã tới. Theo thông tin mới nhận, người phụ nữ này chính là vị hôn thê Lâm Vi của chủ tịch công ty Cao Tường, ông Tư Đồ Thác. Theo thông tin bên ngoài cho biết, cô Lâm đã sảy thai, không biết có phải vì nguyên nhân này khiến cô muốn tự sát trước mặt ông Tư Đồ Thác hay không. Ông bà Lâm cùng cảnh sát đang ở đó tiến hành thuyết phục, nhưng xem ra chưa có tiến triển, chúng ta hãy tiếp tục theo dõi.
Người dẫn chương trình vừa nói xong, cảnh quay liền chuyển sang hình ảnh hỗn loạn. Trọng tâm là hình ảnh Lâm Vi đang đứng trên sân thượng, chỉ suýt chút nữa là rơi xuống.
“Vi Vi…” Điều khiển trong tay Lý Mai rơi xuống đất, cô xoay người lao ra cửa.
Âu Dương Điệp đã rời giường từ rất sớm. Cô cảm thấy trong lòng bất an, cảm giác sắp xảy ra chuyện gì đó.
“Chào cô, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.” Dì giúp việc nhìn thấy cô liền chào.
Dì giúp việc bắt đầu dọn dẹp, lau bàn thuận tiện tay quờ vào điều khiển TV, không cẩn thận khiến TV bật lên, mở ra tin tức giống như vừa rồi.
Bà vừa định tắt đi, Âu Dương Điệp lại nghe được loáng thoáng một câu ‘vị hôn thê Lâm Vi của Chủ tịch công ty Cao Tường, ông Tư Đồ Thác’.
Lập tức chạy lại: “Dì, không cần tắt đi.”
Xem được hình ảnh dọa người trên TV. Cả người Âu Dương Điệp chấn động, ngã xuống salon. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ, Lâm Vi muốn tự tử.
“Tiểu thư, cô sao vậy? Có đau lắm không?” Bà khẩn trương hỏi.
“Dì, cháu muốn đi ra ngoài một chút.” Âu Dương Điệp vội vàng đứng dậy. Cô cần tới bệnh viện. Lâm Vi dùng cái chết uy hiếp bọn họ sao? Nếu cô chết thì làm sao mình có thể ở bên cạnh Thác? Người khác sẽ nói thế nào?
“Tiểu thư, tôi đi với cô.” Bà buông giẻ lau trong tay, lập tức đuổi theo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT