Lý Mai đi vào nhà của Lâm Vi liền nhìn thấy cô một mình yên lặng đứng trước cửa sổ, vẻ mặt cô đơn, nhẹ nhàng đi qua nói: “Vi Vi, em có khỏe không?”
“Chị, chị đã đến rồi!” Lâm Vi chậm rãi xoay đầu lại nhìn chị mình.
“Chị tới thăm em một chút, sẵn tiện mua cho em bé mấy bộ quần áo.” Lý Mai nói, trong lòng có chút ngạc nhiên và vui mừng vì em gái không còn trách mình nữa.
“Cám ơn.” Ánh mắt Lâm Vi hơi lãnh đạm, cô biết mình không nên trách chị gái, nhưng cô thật sự không thể thuyết phục bản thân không trách.
“Vi Vi, em còn trách chị sao?” Lý Mai hỏi, thật ra nhìn vẻ mặt của cô là biết rồi.
“Chị, em biết là chị tốt với em, em không trách chị.” Lâm Vi nói những lời trái lương tâm, chị có lẽ chỉ là có lòng thu xếp chuyện xấu thôi.
“Vậy là tốt rồi, nhưng mà Vi Vi, em quả thật không nên trách chị, em có biết tại sao thái độ của Tư Đồ Thác đối với em đột nhiên có sự thay đổi lớn như vậy không?” Lý Mai oán hận nói.
“Tại sao?” Lâm Vi ngẩng đầu lên nhìn chị gái, không biết chị lại muốn nói cái gì?
“Đó là bởi vì Âu Dương Điệp mang thai.” Lý Mai nói rõ ràng từng chữ.
Cái gì? Ánh mắt Lâm Vi lập tức trừng to, đầu óc trống rỗng, không có phản ứng.
“Chị đã nói mà, tại sao anh ta lại phản ứng mạnh như vậy, thì ra anh ta chẳng qua là muốn mượn chuyện này để giải quyết chuyện của mình, chỉ muốn thừa cơ hội này vứt bỏ em.” Lý Mai tiếp tục thêm mắm dặm muối.
“Cô ta mang thai? Làm sao chị biết?” Thật lâu sau Lâm Vi mới phản ứng lại, tay nắm chặt góc áo của mình, giọng nói khẽ run.
“Khi chị đi mua quần áo, đúng lúc nhìn thấy cô ta đang mua quần áo cho nên sinh lòng hoài nghi, đặc biệt đi điều tra, cô ta thật sự đang mang thai.” Lý Mai.
Lúc này Lâm Vi bỗng nhiên ngồi xuống giường, khóe môi lộ ra nụ cười khổ, thì ra là thế, bởi vì cô ta có em bé cho nên anh ấy không cần con của mình.
“Vi Vi, em làm sao vậy?” Lý Mai lập tức đỡ lấy cô, “Đừng khổ sở, chúng ta sẽ tìm biện pháp.”
“Còn có biện pháp gì nữa? Đã không còn biện pháp nào nữa rồi, Thác, anh ấy không yêu em, cũng không tiếp tục thương đứa bé này.” Lâm Vi thật sự tuyệt vọng, cô không biết mình còn có thể làm gì?
“Vi Vi, em đừng nói như vậy, em cứ nhận thua như vậy sao? Cứ coi như anh ta không yêu em, không thương đứa bé này, chúng ta cũng không thể để yên cho bọn họ. Sao bọn họ có thể tổn thương em như thế?” Lý Mai nói, cơn tức này bất kể thế nào cũng không thể nuốt xuống, cho dù Vi Vi có chịu thì mình cũng không chịu.
“Nhưng chị ơi, em còn có thể làm gì đây?” Lâm Vi không có chủ trương, vốn tưởng rằng có thể dùng đứa con này để kềm chế anh ấy, nhưng bây giờ anh ấy hoàn toàn không cần con của mình.
“Vi Vi, không nên gấp, để chúng ta suy nghĩ cho thật kỹ lại, xem nên làm cái gì bây giờ.” Lý Mai an ủi cô, thật ra biện pháp tốt nhất chính là làm cho Âu Dương Điệp sảy thai, nhưng phải làm sao mới khiến cô ta sảy thai, hoặc nói chính xác hơn là làm sao đến gần cô ta, đó mới chính là vấn đề.
Lâm Vi ngồi yên tại chỗ, nghĩ biện pháp, đúng rồi, bọn họ hẳn là nên nghĩ biện pháp.
~~~~~~~~~~~~~~~~
Âu Dương Điệp ngồi ở trong phòng làm việc, di động dột nhiên vang lên, nhìn số gọi đến thấy rất lạ, nhận điện thoại, nói: “Xin chào.”
“Tiểu Điệp, là mình.” Giọng nói của Lý Mai từ trong điện thoại truyền ra.
“Có chuyện gì sao?” Âu Dương Điệp thật không ngờ là cô ta.
“Có rảnh không? Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện một chút.” Lý Mai nói.
“Cô cảm thấy cần thiết sao? Giữa chúng ta còn có gì để nói?” Âu Dương Điệp lập tức cự tuyệt.
“Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, cậu không cảm thấy chúng ta hẳn là nên nói chuyện với nhau sao?” Lý Mai hỏi ngược lại.
“Tôi cảm thấy không cần thiết… Bởi vì tôi không muốn gặp cô.” Âu Dương Điệp nói thẳng.
“Cô nghĩ rằng tôi muốn gặp cô sao? Tôi chỉ cảm thấy giữa chúng ta nên gặp nhau để kết thúc thôi.” Lý Mai châm chọc nói.
“Bây giờ đã kết thúc rồi, tôi rất hạnh phúc, chuyện này còn phải cám ơn cô rất nhiều.” Âu Dương Điệp cố ý chọc giận cô ta, cô ta ngàn tính vạn tính, dùng hết quỷ kế thì mình vẫn cùng Thác đi lại với nhau.
“Vậy sao?” Lý Mai cố nén tức giận, “Nhưng nếu cô không đến, thì cô vĩnh viễn sẽ không biết một bí mật.”
“Bí mật gì?” Âu Dương Điệp sửng sốt.
“Đến đây sẽ biết, một mình cô đến, tôi không muốn gặp lại Tư Đồ Thác.” Lý Mai đặc biệt nhấn mạnh.
“Mấy giờ? Ở đâu?” Âu Dương Điệp hỏi, mặc kệ cô ta muốn nói cái gì, bây giờ mình không cần kiêng dè gì cô ta cả.
“Hai giờ trưa ngày mốt, tại quán café trên đường XX, nhớ kỹ, đừng tìm Tư Đồ Thác cùng đi, đây là chuyện giữa chúng ta.” Lý Mai đặc biệt căn dặn.
“Được.” Âu Dương Điệp nói xong cúp điện thoại.
Cô suy nghĩ lại cẩn thận, Lý Mai đặc biệt căn dặn không cần cho Thác biết, là bởi vì thật sự có chuyện gì, hay là cô ta lại có âm mưu gì khác, dù sao mình cũng không thể tin tưởng cô ta, làm sao bây giờ? Có nên nói cho Thác biết hay không?
Đúng rồi, cô có thể tìm Tiểu Dung đi chung với mình, dù sao có một người đi chung thì coi như cô ta có quỷ kế gì cũng không thể thực hiện được. Nghĩ vậy, cô nhanh chóng gọi điện thoại cho Tiểu Dung.
“Ok, Tiểu Điệp. Ngày mốt mình đi với cậu, chúng ta gặp mặt ở quán café luôn nhé, mình từ công ty đi thẳng qua đó.” Sau khi Mã Tiểu Dung nghe cô nói xong thì lập tức đồng ý.
“Cám ơn cậu, Tiểu Dung, biết là cậu tốt nhất mà.” Âu Dương Diệp nói.
“Khách sáo gì chứ, chuyện của cậu cũng là chuyện của mình, nhưng mà Tiểu Điệp, cậu thật sự không nói cho Tư Đồ Thác biết sao? Chẳng may Lý Mai kia lại giở trò gì? Đối với người như thế nên phòng bị thật tốt.” Mã Tiểu Dung nhắc nhở cô.
“Mình cũng có nghĩ qua vấn đề này, nhưng ở nơi công cộng, cô ta có thể có âm mưu gì, hơn nữa, không phải còn có cậu sao?” Âu Dương Điệp nói, cũng bởi vì có phòng bị nên mới tìm cô đi cùng với mình.
“Được rồi, cứ yên tâm, có mình ở đây cô ta không thể giở mưu ma chước quỷ gì ra được đâu.” Mã Tiểu Dung nói.
“Quyết định như vậy nha, ngày mốt gặp, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT