“Là ai?” Tư Đồ Thác sửng sốt không biết cậu ta muốn dẫn mình đi gặp ai.
“Thạch Lỗi.” Vi Thừa An trả lời.
“Cậu tìm được anh ta rồi?” Tư Đồ Thác nhìn anh hỏi.
“Tìm được và còn biết được một bí mật.” Vi Thừa An gật đầu.
“Một bí mật, bí mật gì?” Tư Đồ Thác nhăn mặt nhíu mày.
“Hay là cứ để cho anh ta nói cho cậu biết đi, chúng ta sắp tới rồi.” Vi Thừa An không nói gì với anh, cảm thấy cứ để cho Thạch Lỗi nói cho anh biết thì tốt hơn.
Lý Mai mất mát uể oải về đến nhà, cô thật sự không nghĩ tới chuyện lại trở nên như vậy. Cô đã không hiểu được trái tim của đàn ông hay là đã đánh giá thấp Tiểu Điệp đối với anh ta quan trọng thế nào rồi, bây giờ ngay cả Lâm Vi cũng hận cô.
Lấy chìa khóa ra vừa định mở cửa thì đột nhiên một bóng người xông ra che miệng cô lại, kéo cô vào phòng đóng cửa lại.
“Đừng…” Lý Mai sợ hãi nhanh chóng đẩy anh ta ra, quay đầu lại hoảng sợ la lên: “Anh là ai?” Nhưng nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc thì lại ngây ngẩn cả người.
“Lý Mai, lâu rồi không gặp, cuộc sống hiện tại của em cũng không tệ nha.” Thạch Lỗi nhìn cô cười lạnh nói.
“Anh…Anh sao lại ở đây? Anh muốn làm gì?” Lý Mai nhạy cảm cảm giác được anh ta không có ý tốt.
“Anh tới đây làm gì em không biết sao, đương nhiên là tới đây cùng em ôn lại tình cũ rồi.” Bàn tay Thạc Lỗi không đứng đắn vuốt ve khuôn mặt cô.
“Buông ra, ai muốn cùng anh ôn lại tình cũ. Cút đi, tôi không muốn nhìn thấy anh.” Lý Mai lập tức hất tay anh ra.
“Muốn anh đi, được, anh đi rồi em cũng đừng có mà hối hận. Anh nghĩ em không biết Tư Đồ Thác đã tìm được anh, nếu như anh bước ra khỏi cánh cửa này, để cho anh ta tìm được, thì anh sẽ đem chuyện trước kia nói ra hết, cho dù anh có ngồi tù thì cũng sẽ kéo theo em. Anh thì không sao cả, chỉ không biết em…” Thạch Lỗi cũng không nói hết câu.
“Anh muốn uy hiếp tôi?” Lý Mai trừng mắt nhìn anh.
“Sao lại nói ra những lời khó nghe như vậy, anh sao lại có thể uy hiếp em. Chúng ta hiện nay đã cùng hội cùng thuyền, em giúp anh cũng là giúp chính mình. Em tự mình suy nghĩ đi, nếu như em muốn anh đi thì anh sẽ đi.” Thạch Lỗi bày ra bộ dạng vờ vịt.
“Anh thật hèn hạ, lúc này còn dám đến uy hiếp tôi.” Lý Mai ngoài miệng mắng chửi, nhưng anh ta nói cũng không phải không có đạo lí, cô cũng không muốn phải ngồi tù.
“Tôi hèn hạ? Lý Mai, nếu như không có cô, tôi cũng không phải rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay.” Thạch Lỗi đột nhiên giận dữ bỗng nhiên bóp lấy cổ cô.
“Anh đừng trốn tránh trách nhiệm, không có tôi thì anh cũng vẫn thế mà thôi, bởi vì anh là kẻ tâm thuật bất chính.” Lý Mai nhìn hắn, nói không chút khách sáo.
“Bốp, bốp” Thạch Lỗi hung hăng tát cô hai cái: “Con đàn bà này thật đúng là giỏi nói láo. Tôi thật hối hận vì đã quen biết cô, con đàn bà như cô tôi nên sớm đánh mới phải. Ông đây ngày ngày lẩn trốn còn cô thì ở nơi này tự do sung sướng.”
Vừa dứt lời tiếng “bốp bốp” lại vang lên, đến khi miệng cô chảy máu hắn mới bớt giận buông cô ra.
Lý Mai ngã trên mặt đất, bị anh ta đánh đến choáng váng, một hồi lâu mới tỉnh táo lại, cô lấy tay quệt đi vết máu tanh nơi khóe miệng.
Cô đứng dậy cầm lấy bình hoa đặt trên bàn ném về phía anh: “Lại đây, tôi liều mạng với anh.”
Bình hoa bay qua đỉnh đầu Thạch Lỗi đập vào tường vỡ nát.
“Cô còn dám ném tôi, con đàn bà thối, xem hôm nay tôi có đánh chết cô hay không.” Thạch Lỗi như một tên điên tiến lên đè cô xuống điên cuồng đánh cô một trận.
“A….” Trong phòng khắp nơi đều là tiếng kêu thảm thiết của Lý Mai.
“Cô còn dám ném không?” Thạch Lỗi vừa đánh vừa hỏi.
“Không ném, không ném.” Lý Mai thống khổ cầu xin tha thứ, cô biết nếu mình không xuống nước thì hắn sẽ đánh chết mình.
Lúc này Thạch Lỗi mới buông cô ra ngồi lên ghế salon ra lệnh: “Tôi đói bụng, đi nấu gì cho tôi ăn đi.”
Khóe miệng Lý Mai chảy máu, cả người đau đớn chậm rãi đứng dậy đi vào trong nhà bếp, cầm con dao trong tay, đôi mắt dâng lên một tia độc ác. Cô thật sự muốn lao ra giết chết hắn nhưng rồi cô lại buông lỏng tay, cô biết mình đánh không lại hắn.
Bưng một bát mì đặt lên bàn trà.
Thạch Lỗi không chút khách khí bưng bát mì lên ăn sạch, xong mới lau miệng nói: “Cũng không tệ, đã nhiều năm rồi, không nghĩ tới hôm nay chúng ta lại gặp nhau, thật đúng là thế sự vô thường.”
“Anh làm sao biết Tư Đồ Thác đang tìm anh? Anh làm sao mà tìm được tôi?” Lý Mai nén giận hỏi.
“Tôi bị bọn họ bắt nhưng tôi đã trốn ra được. Về phần cô thì tôi đã hỏi thăm được, chỉ là còn chưa kịp tìm tới thì đã bị anh ta tóm rồi.”
“Anh trốn ra được?” Lý Mai ngẩn ra.
“Việc đó nói sau, bây giờ chúng ta nói việc chính trước.” Thạch Lỗi vừa nói vừa đè thân thể hắn lên người cô, bàn tay tiến vào trong vạt áo cô.
Lý Mai vừa định phản kháng nhưng nghĩ tới bộ dáng vừa rồi hắn đánh mình thì đành thôi, cô biết mình không thể đấu lại hắn.
“Đã lâu không nếm qua mùi vị của em rồi, mùi vị vẫn chết người như vậy, mấy năm không gặp, em đã tìm được bao nhiêu người đàn ông rồi, nhưng có điều nơi này vẫn chặt chẽ như vậy, có phải bọn họ đều không được không?” Thạch Lỗi cười dâm đãng, vói tay vào trong quần lót và vuốt ve vùng đất mãn cảm của cô
Lý Mai nhắm mắt, tức giận chịu đựng sự sỉ nhục của hắn, chấp nhận hắn ở trên người mình tùy ý vỗ về chơi đùa.
“Sau này tôi sẽ ở nhà em, như vậy mỗi ngày đều có thể làm vậy với em rồi.” Thách Lỗi cắn ngực cô một cái, tà ác nói xong liền động thân tiến vào u cốc của cô.
Lý Mai thừa nhận từng đợt va chạm của hắn, cô không hề cảm nhận được khoái cảm,chỉ đáng sợ khi nghĩ đến câu hắn vừa nói, hắn sẽ ở lại nơi này. Làm sao có thể? Vậy thì chính mình mỗi ngày đều phải bị hắn hủy hoại, còn phải chịu hắn tra tấn, không, không được, cô nhất định phải làm cho hắn rời đi…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT