Mã Tiểu Dung nghi hoặc đi đến trước cửa, người nào lại tới đây chứ? Cánh cửa vừa mở ra thì một bóng người vội vàng xông vào.
“Tiểu Điệp.” Tư Đồ Thác bước vài bước đến bên cô, vòng tay ôm lấy cô, anh biết cô đã phải chịu rất nhiều uất ức và thương tổn.
“Thác, anh đã đến.” Âu Dương Điệp cố nở ra một nụ cười khó coi.
Nhìn thấy anh thì Mã Tiểu Dung đã tức giận đi tới châm chọc: “Tư Đồ chủ tịch, tôi có phải nên chúc mừng anh một tháng sau sẽ kết hôn không?”
Tư Đồ Thác nhìn cô một cái nhưng lại nói với Âu Dương Điệp: “Đó chỉ là do Lâm Vi bị phóng viên bức đến nóng nảy nên mới nói vậy, anh bây giờ không có ý định kết hôn với cô ấy.”
Trong lòng Âu Dương Điệp trở nên vui vẻ, ngẩng đầu nhìn anh.
“Giờ mới nói được một câu giống tiếng người.” Mã Tiểu Dung hài lòng nói: “Tư Đồ Thác, bây giờ anh tốt nhất là đối với Tiểu Điệp tốt một chút, đừng tưởng rằng chỉ có Lâm Vi mang thai.”
“Tiểu Dung.” Âu Dương Điệp đột nhiên gọi tên cô, cô không muốn gây cho anh thêm phiền toái nữa.
“Cậu đúng là…” Mã Tiểu dung liếc nhìn cô một cái rồi giận dỗi trở về phòng.
“Cô ấy có ý gì?” Tư Đồ Thác cau mày, có cảm giác lời nói của cô ấy có ý gì đó.
“Không có gì.” Âu Dương Điệp che giấu, tựa đầu vào lòng anh nói: “Thác, sao chuyện lại trở nên thế này?” Mặc dù anh cũng là một nhân vật có tiếng, nhưng cũng không phải mấy ngôi sao trong làng giải trí, làm sao đột nhiên lại trở thành đối tượng để người khác bàn tán.
“Anh cũng không biết, anh sẽ cho người điều tra, sẽ nhanh chóng có kết quả thôi.” Tư Đồ Thác trả lời, chính anh cũng hoài nghi.
Vừa dứt lời thì điện thoại di động vang lên.
“Thế nào rồi Thừa An?” Tư Đồ Thác hỏi.
“Thác, mọi chuyện đã điều tra rõ ràng rồi, là đám người của đội chó săn làm, tôi đã cho người đi tìm, tìm ra bọn họ thì có thể hỏi rõ ràng.” Vi Thừa An nói.
“Vậy thì lúc nào có thể tìm được? Nhớ đừng để cho họ chạy mất, tôi cảm giác chuyện lúc sáng không hề đơn giản như vậy, có người âm thầm ở phía sau giở trò quỷ.” Tư Đồ Thác nói, anh rất nhạy cảm nên đã cảm giác được.
“Thác, cậu yên tâm, tôi đã sớm căn dặn tất cả rồi, trước hết phái người đến trạm xe lửa cùng sân bay tìm kiếm, tôi nghĩ tối nay sẽ tìm được họ.” Vi Thừa An nói, chính anh cũng đã sớm nghĩ đến.
“Được, thế thì cứ như vậy đi, tôi cúp máy trước, chuyện của công ty giao cho cậu ứng phó.” Tư Đồ Thác phân phó.
“Thác, yên tâm đi, được rồi, có muốn tôi giúp cậu gánh vác một chút hay không? Nói với họ, cô ấy là bạn gái của tôi. Tôi không để ý đâu, dù sao tin tức như vậy tôi dính nhiều rồi.” Vi Thừa An nửa đùa nửa thật nói.
“Để cậu gánh vác một chút?” Tư Đồ Thác hừ lạnh một tiếng: “Cậu nghĩ tôi là người đàn ông không có trách nhiệm như vậy sao? Cho dù tất cả mọi người biết thì thế nào? Cho dù có người bày mưu tính kế thì thế nào, cùng lắm thì tôi mở một cuộc họp báo, thẳng thắn thừa nhận, ai có thể làm gì được tôi. Cứ vậy đi, tôi cúp máy đây.” Nói xong anh cúp điện thoại.
Nhìn thấy đôi mắt Âu dương Điệp đang ngấn nước nhìn anh.
“Tiểu Điệp, em sao vậy?” Tư Đồ Thác sửng sốt.
“Thác, cảm ơn anh.” Âu Dương Điệp ôm lấy anh, lúc này anh không tránh né mà lại đứng bên cạnh cô, như vậy đã đủ để làm cô cảm động rồi.
“Đồ ngốc.” Tư Đồ Thác yêu thương lấy tay vuốt vuốt cái mũi nhỏ của cô, ôm chặt lấy cô: “Mặc kệ lần này là do ai làm, cũng bất kể là có mục đích gì, Tiểu Điệp, tin tưởng anh, anh sẽ không để cho em phải chịu uất ức.”
“Vâng, em tin tưởng anh.” Âu Dương Điệp dùng sức gật đầu.
Điện thoại di động đột nhiên vang lên, Tư Đồ Thác vội vã nhận điện thoại: “Thừa An, có tin tức rồi sao?”
“Ừ, Thác, cậu qua đây chúng ta cùng nhau đến đó.” Vi Thừa An nói.
“Được.” Tư Đồ Thác cúp điện thoại rồi đứng dậy: “Tiểu Điệp, anh đi trước đây.”
“Thác, em đi cùng anh.” Âu Dương Điệp đứng dậy, cô cũng muốn biết xem đó là ai mà lại làm như vậy.
“Tiểu Điệp, anh không muốn để em bị cuốn vào những chuyện tranh đấu trên thương trường.” Tư Đồ Thác nói, anh chỉ nghĩ đơn giản là có người cùng trên thương trường cố ý muốn phá anh.
“Được, vậy em chờ anh.” Âu Dương Điệp không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
Một gian phòng thuê tạm, bên trong có ba người trẻ tuổi đang ngồi đánh bài, uống rượu, hút thuốc lá, một người đàn ông đột nhiên thong thả đi vào.
“Vương ca.” Bọn họ đứng dậy kêu lên.
“Mọi người làm không tệ, đây là thù lao cho các cậu. Nhưng mà thời gian này các cậu cứ trồn ở đây đi, không có việc gì thì không nên ra ngoài nghe rõ chưa?” Người đàn ông dặn dò rồi lấy ra vài xấp tiền đặt lên bàn.
“Vâng ạ, vâng ạ, Vương ca chúng em sẽ cố gắng.” Ba người đàn ông trong ánh mắt lộ ra vẻ tham lam, chỉ cần có tiền thì bọn họ cả đời không ra ngoài cũng được, chỉ cần có ăn là được rồi.
“Tốt, tôi đi trước đây, có việc gì thì các cậu cứ gọi điện cho tôi.” Vương ca phân phó rồi xoay người rời đi.
Anh ta vừa rời đi thì cánh cửa lại bị đẩy ra, vài người lập tức xông vào.
“Các người muốn làm gì?” Ba người đàn ông la lên, trước đây chưa từng gặp tình thế cấp bách như vậy.
“Yên lặng một chút.” Một người đàn ông quát lên.
Tư Đồ Thác cùng Vi Thừa An đi vào phòng thì nhìn thấy trên mặt bàn đặt vài xấp tiền mặt thì nhất thời hiểu ra vài phần, xem ra thực sự có người mua chuộc bọn họ làm vậy.
“Buông bọn họ ra.” Vi Thừa An phân phó, mấy người đàn ông lập tức buông bọn họ ra.
“Các người là ai, muốn làm gì? Nếu không chúng tôi sẽ báo cảnh sát.” Ba người đàn ông bạo gan nói, kì thật lúc nhìn thấy Tư Đồ Thác thì cũng đã rõ ràng mọi chuyện rồi.
“Các người là những người khôn ngoan, tôi không muốn làm khó dễ các người. Nói đi, ai đã sai các người làm vậy?” Tư Đồ Thác lạnh lùng hỏi, nháy mắt với Vi Thừa An một cái.
Anh lập tức đem vali xách tay đặt lên bàn rồi mở ra, bên trong lộ ra toàn tiền mặt mới cứng.
“Nói ra thì nó là của các người, nếu như không nói thì đừng trách tôi không khách sáo.” Tư Đồ Thác vừa dứt lời thì ngay lập tức một người đàn ông đã đem một con dao cắm xuống bàn.
Ba người đàn ông bị dọa sắc mặt trở nên trắng bệch, thân hình run run, có chút sợ hãi nghĩ mình có phải đã đắc tội với bọn họ rồi không, vậy nói gì cũng khó thoát khỏi kiếp nạn này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT