“Lâm Vi…Lâm Vi mang thai rồi.” Tư Đồ Thác một hơi nói ra hết, trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn, cảm giác như trút được một gánh nặng.

“Cái gì?” Thân thể Âu Dương Điệp trong nháy mắt cứng ngắc, tay chân trở nên lạnh băng. Anh nói gì, Lâm Vi mang thai rồi?

“Tiểu Điệp, anh hy vọng em có thể hiểu, đó chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, anh cũng rất bất ngờ…” Tư Đồ Thác ôm chặt cô cố gắng giải thích.

Âu Dương Điệp như bị hóa đá, trong đầu chỉ hiện lên câu nói Lâm Vi mang thai rồi, Lâm Vi đã mang thai đứa con của anh. Một luồng khí lạnh từ đáy lòng dâng lên, vậy chính mình sẽ còn hy vọng sao?

Tư Đồ Thác biết giờ phút này cô nhất định rất đau khổ, anh muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy trái tim đau thắt từng đợt.

Âu Dương Điệp đột nhiên từ trong lòng anh đứng dậy.

“Tiểu Điệp, em đi đâu vậy?” Anh kéo cô lại.

“Em vào nhà vệ sinh.” Âu Dương Điệp tươi cười nhưng so với khóc còn khó coi hơn, cô không muốn khóc trước mặt anh.

Tư Đồ Thác buông tay cô ra, nhìn cô mặc áo ngủ đi thẳng vào nhà vệ sinh đóng cửa lại, anh thống khổ nhắm mắt lại, bây giờ anh mới phát hiện chính mình thật bất lực.

Âu Dương Điệp tựa vào cánh cửa, tay siết chặt áo ngủ trước ngực, nước mắt giống như sợi dây ngọc trai bị đứt thi nhau tuôn xuống. Thân thể cô run rẩy, nước mắt từng giọt từng giọt lạnh băng chậm rãi rơi xuống, giống như lòng của cô bây giờ lạnh băng không còn cảm giác.

“Ô ô…” Đau lòng không nhịn được nữa, cô khóc thành tiếng. Tại sao ông trời lại đối xử với cô không công bằng như vậy? Lấy tay đánh vào đầu, cô không biết nên làm gì bây giờ, trong lúc này cô đột nhiên cảm thấy mình đã mất tất cả.

Tư Đồ Thác nghe được tiếng khóc của cô xuyên thấu qua cánh cửa thủy tinh, nhìn thấy cô cuộn mình một chỗ. Anh đi qua đi lại trước cửa, anh cũng muốn đến an ủi cô, nhưng cũng không biết phải làm như thế nào.

Không biết qua bao lâu Âu Dương Điệp rốt cuộc cũng ngừng khóc, ngồi một chỗ tựa mình vào cánh cửa, trên khuôn mặt vẫn còn vươn nước mắt. Chuyện không muốn cũng đã xảy ra, chuyện không muốn đối mặt thì cũng phải đối mặt.

Cô đứng dậy mở cửa thì nhìn thấy anh nóng lòng đứng trước cửa.

“Tiểu Điệp, em đừng như vậy có được không, nhìn bộ dạng em như vậy anh rất đau lòng.” Tư Đồ Thác ôm cổ cô.

“Thác, anh hôm nay đến để nói lời chia tay sao? Anh muốn chia tay với em sao?”Âu Dương Điệp từ trong lòng anh đứng dậy, nhìn thấy anh nước mắt cô lại rơi xuống từng dòng, anh đã có con, có phải anh sẽ không ở bên cô nữa không?

“Anh sẽ không chia tay với em, Tiểu Điệp, anh yêu em!” Tư Đồ Thác lấy tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô. *Yêu cái kiểu quỷ gì vậy nè, tên khốn này* (Xưa nay bạn Quinn ko bao giờ thêm chú thích của bản thân vào vì sợ loãng truyện, nhưng bạn ức chế tên này quá >”
“Anh yêu em?” Âu Dương Điệp không biết là nên khóc hay nên cười, anh nói anh yêu cô, anh lại còn nói yêu cô. Cô đẩy anh ra, nói rất bình tĩnh: “Để mình em suy nghĩ kỹ lại được không?” Lòng của cô rất đau, đầu óc cũng choáng váng, cô không thể phân biệt được lời anh nói là thật hay là giả nữa.

“Được.” Tư Đồ Thác gật đầu, anh biết cô cần thời gian để tiêu hóa việc này.

Âu Dương Điệp nhanh chóng mặc quần áo rồi ném cho anh một câu: “Em muốn ra ngoài một chút.” Bây giờ cô chỉ có thể bỏ chạy ra ngoài, cô không muốn đối mặt với anh.

Tư Đồ Thác cũng vội vã mặc quần áo lặng lẽ đi theo ra ngoài, anh lo lắng cho cô.

Âu Dương Điệp nhìn như một bức tượng gỗ không có linh hồn không ngừng đi về phía trước, cô cảm giác được mình không thể hô hấp được nữa, cô không thể tiếp nhận chuyện này.

Yên lặng đi theo phía sau, Tư Đồ Thác thở dài thật sâu, anh biết lúc này cô đã chịu đả thương (đả kích + tổn thương) quá lớn rồi.

“Cô muốn đi đâu? Có cần đi xe không?” Một chiếc xe taxi dừng lại bên cạnh cô.

Lúc này Âu Dương Điệp mới định thần lại ngồi lên xe taxi: “Đến tiểu khu XX.”

Tư Đồ Thác thấy cô ngồi lên xe taxi thì vội vã ghi nhớ số xe rồi gọi một chiếc xe khác:“Đi theo sau chiếc xe kia.”

“Vâng, thưa ông.” Tài xế không nhanh không chậm đi theo.

Tư Đồ Thác nhìn thấy chiếc xe dừng lại ở một tiểu khu cũ nát, thấy cô xuống xe thì chính mình cũng vội vã xuống xe.

Âu Dương Điệp vừa gõ cửa vừa khóc.

“Ai vậy, nửa đêm canh ba không cho người khác ngủ sao?” Bên trong truyền đến một tiếng nói, Mã Tiểu Dung bị đánh thức thì không nhịn được thô lỗ la lên rồi mở cửa ra, nhìn thấy cô mặt đầy nước mắt đứng trước cửa lại càng hoảng sợ: “Tiểu Điệp. cậu làm sao vậy, mau vào đi.”

“Tiểu Dung, mình muốn chết.” Âu Dương Điệp thoáng cái ngã vào lòng cô.

“Tiểu Điệp, cậu sao vậy? Cậu đừng làm mình sợ.” Mã Tiểu Dung vội vã dìu cô ngồi lên ghế salon rồi đóng cửa lại.

Tư Đồ Thác từ khe hở của cầu thang nhìn cô, thì ra Tiểu Điệp tới tìm bạn mình, lúc này anh mới bớt lo đi đến ngồi xuống bậc thang của tiểu khu.

“Tiểu Dung, cậu biết không Lâm Vi mang thai rồi, cô ta mang thai rồi.” Âu Dương Điệp ôm lấy cô đau khổ nói.

“Lâm Vi mang thai rồi.” Mã Tiểu Dung lúc này mới hiểu được tại sao cô lại thương tâm khổ sở như vậy, đầu óc liền lập tức nghĩ đến, Lâm Vi mang thai vậy cô ta và Tư Đồ Thác chẳng phải là không thể tách ra rồi sao, bọn họ không thể tách ra vậy Tiểu Điệp sẽ không có cơ hội rồi!

“Tiểu Điệp, đừng khóc, bình tĩnh một chút, lúc này chúng ta phải tỉnh táo.” Bản thân cũng chỉ có thể an ủi cô như vậy.

“Tỉnh táo, mình làm sao có thể tỉnh táo? Bọn họ có con rồi mình làm sao còn có thể tỉnh táo?” Âu Dương Điệp cảm thấy như trời sắp sập xuống.

“Không phải cô ta cũng vừa mới có thai thôi sao, nói không chừng sẽ sảy thai hoặc khó sinh hay là chết non ngoài ý muốn cũng nên, cậu nói có đúng không?”Mã Tiểu Dung an ủi cô,cảm thấy mình thật độc mồm độc miệng.

Âu Dương Điệp lúc này mới ngẩng đầu lên lẳng lặng nhìn cô một chút rồi cười ra tiếng:“Tiểu Dung, chuyện đó mà cậu cũng nghĩ ra được, nhưng tâm tình của mình thật sự đã tốt hơn rất nhiều.”

“Mình không phải cũng là vì cậu sao, nhưng cũng rất có khả năng mà, từ đây cho đến khi sinh còn đến gần mười tháng, ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra?” Mã Tiểu Dung nói, đương nhiên hơn một nửa là để an ủi cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play