Vừa rời khỏi đó Âu Dương Điệp hỏi: “Thác, sao lại mua điện thoại di động cho em?”Cô cũng chưa hề nói cô muốn mua điện thoại di động.
“Không tại sao cả, nhớ kĩ điện thoại này anh muốn em phải mở suốt 24/24. Lúc nào anh gọi cũng phải nghe, biết không?” Tư Đồ Thác nói, anh không muốn trong lúc quan trọng không thể tìm được cô.
“Anh đang giám sát em sao, em không thích.” Âu Dương Điệp lặng đi một lúc rồi mới phản ứng lại, cô tức giận nhét điện thoại vào tay anh. Cô tưởng rằng anh tốt bụng muốn mua điện thoại mới cho cô, không ngờ anh mua cái này là muốn giám sát cô suốt 24h, thật là quá đáng.
“Em giận cái gì? Cái gì mà giám sát em? Sao em không nghĩ là anh muốn quan tâm em?” Tư Đồ Thác nhìn cô chằm chằm, mặc dù anh đúng là muốn giám sát cô.
“Dù sao em cũng không cần, em có điện thoại di động rồi.” Âu Dương Điệp hừ lạnh một tiếng. Tâm tư của anh cô lại còn không biết sao, anh dựa vào cái gì mà giám sát cô?
“Vậy thì đưa số điện thoại của em cho anh. Dù có như vậy anh cũng muốn em mở điện thoại suốt 24/24, anh không muốn tìm em không được.” Tư Đồ Thác nói, điện thoại di động không phải là vấn đề chính.
“Anh…” Âu Dương Điệp trừng mắt nhìn anh, thở hổn hển nói: “Vậy còn anh? Có phải cũng nên mở điện thoại suốt 24h? Có phải em cũng có thể gọi cho anh bất kỳ lúc nào?”
“Có thể” Tư Đố Thác gật đầu nói.
“Có thể?” Âu Dương Điệp không nghĩ anh sẽ đồng ý nên cảm thấy vui sướng. Chẳng lẽ anh không sợ lúc anh ở cùng Lâm Vi cô sẽ gọi điện thoại cho anh sao? Hay là anh tự tin cô sẽ không gọi điện cho anh?
Cô không phục, cầm lại điên thoại nói: “Đây là anh nói đó, anh phải mở điện thoại suốt 24h, không được nuốt lời.” Nói không chừng cô thật sự sẽ gọi cho anh.
“Anh đã nói như vậy.” Tư Đồ Thác liếc nhìn cô một cái nhưng có một câu anh chưa nói. Anh sẽ mở điện thoại suốt 24h nhưng không phải lúc nào cũng nhận điện thoại của cô.
“Được, vậy em sẽ giữ chiếc điện thoại này. Không phải anh có việc sao, anh cứ đi đi, sẵn dịp đến đây em đi shopping một chút.” Âu Dương Điệp dừng lại nói.
“Được, vậy em cứ mặc sức shooping, anh đi đây .” Tư Đồ Thác xoay người rời đi, anh đột nhiên phát hiện chiều lòng hai người phụ nữ thật sự rất mệt mỏi.
Tư Đồ Thác mở cửa ra liền thấy Lâm Vi đang ngủ trên ghế salon, khóe mắt còn ngấn lệ thì thấy không đành lòng nên đi đến ôm cô định đi vào phòng.
Lâm Vi mở mắt ra nhìn thấy mình đang nằm trong lòng anh, thoáng chốc mừng rỡ mang theo vài phần lờ mờ: “Thác, anh đã trở về.”
“Tối hôm qua anh nhận được một cuộc điện thoại, bởi vì quá vội nên không thể nói câu nào với em liền rời đi.” Tư Đồ Thác nhìn cô giải thích.
Lâm Vi nghe được lời giải thích đầy sơ hở của anh thì miễn cưỡng nở một nụ cười. Chuyện gì mà anh lại gấp đến nỗi không thể có thời gian nói với cô một câu chứ? Nhưng cô không thể chất vấn anh, cũng không thể hoài nghi anh, chị nói cô phải nhẫn nại.
Cố gắng giả vờ không để ý, cô nhẹ nhàng nói: “Thác, em biết rồi, anh không cần giải thích. Em biết anh nhất định có chuyện quan trọng, nếu không anh sẽ không bỏ lại em.”
“Cảm ơn, cảm ơn em đã thấu hiểu.” Tư Đồ Thác bế cô đi vào phòng, mỗi lần đối mặt với cô anh đều cảm thấy áy náy. Quả thật anh biết cô làm sao không nghi ngờ, nếu như cô hỏi có lẽ mọi chuyện sẽ dễ xử lý hơn, nhưng cô chỉ luôn yên lặng thừa nhận làm cho anh thấy rất áp lực, anh ôm lấy cô nói: “Ngủ đi, anh ngủ cùng em.”
“Vâng.” Lâm Vi nhắm mắt lại cuộn mình trong lòng anh, hưởng thụ sự bình yên trong chốc lát.
Âu Dương Điệp chậm rãi dạo bước không có mục đích trong trung tâm mua sắm thì nghe được tiến chuông điện thoại vang lên. Cô lấy điện thoại ra thì nhìn thấy một dãy số lạ, là ai đây?
“Xin chào, xin hỏi tìm ai?” Cô lễ phép trả lời điện thoại.
“Âu Dương tiểu thư, tôi là Vi Thừa An. Em có thời gian không, tôi muốn mời em đi uống cà phê.”
“Được.” Âu Dương Điệp sửng sốt, sao anh lại biết số điện thoại của cô? Cô đột nhiên nhớ ra cô đã cho số điện thoại của mình trong lần phỏng vấn, nhưng anh ta sao lại đột nhiên muốn gặp cô?
“Tổng giám đốc có việc gì sao?” Cô hỏi.
“Đúng là có việc, chúng ta gặp nhau rồi hãy nói. Em đang ở đâu, tôi sẽ đến tìm em?” Vi Thừa An trả lời.
“Tôi đang ở trung tâm mua sắm XX, tôi sẽ ở quán cà phê trên lầu tám chờ anh.”Âu Dương Điệp nói, cô muốn xem anh ta sẽ nói với mình chuyện gì.
“Được, tôi biết rồi, lát nữa gặp lại.” Vi Thừa An ngắt điện thoại.
Âu Dương Điệp ngồi trong quán cà phê đợi một lúc thì thấy anh chạy tới.
“Tổng giám đốc nói đi, anh có việc gì tìm tôi?” Âu Dương Điệp đối với anh có một chút bài xích, cũng có chút đề phòng.
“Đừng gọi tôi như vậy, nơi này không phải công ty, em cứ gọi tôi là Thừa An.” Vi Thừa An cười.
“Chúng ta không thân thiết như vậy, nếu không thì tôi gọi anh là Vi tiên sinh. Vi tiên sinh có chuyện gì cứ nói thẳng đi.” Âu Dương Điệp không muốn dong dài với anh. Chẳng lẽ anh ta muốn nói với cô chuyện của Thác và Lâm Vi sao?
“Âu Dương Điệp, em hình như đối với tôi có chút bất mãn. Đó là bởi vì lúc đầu tôi không muốn nhận em vào làm hay bởi vì chuyện hôm qua tại buổi lễ đính hôn?” Vi Thừa An nhìn cô hỏi.
“Tôi không thể bất mãn đối với anh sao? Thật ra tôi thấy rất khó hiểu, anh muốn giúp đỡ Lâm Vi như vậy sao không cưới cô ấy đi?” Âu Dương Điệp không chút khách sáo hỏi ngược lại.
“Bởi vì tôi chỉ xem cô ấy là em gái. Tôi thừa nhận tôi có hơi quá đáng, cho nên hôm nay tôi mời em uống cà phê để xin lỗi.” Vi Thừa An đổi thái độ nói.
Âu Dương Điệp hoài nghi nhìn anh một lúc rồi nói: “Vi tiên sinh, anh rốt cuộc muốn gì cứ trực tiếp nói ra, tôi không thích vòng vo.”
“Âu Dương Điệp, hôm nay tôi mới phát hiện ra em rất thẳng thắn. Được, vậy tôi sẽ nói thẳng, từ hôm qua tại buổi lễ đính hôn tôi đã bị sự xinh đẹp kiều diễm của em hấp dẫn, cho nên tôi muốn theo đuổi em.” Vi Thừa An nói rõ ràng từng chữ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT