Tùy Nhạc ngồi ở trên ghế sa lon, cứ có cảm giác trong đầu hơi phiền não, Lý Húc thấy anh cau mày, đặt cà phê ở trong tay anh, nghi ngờ hỏi: "Thiếu gia, xảy ra vấn đề gì sao?"

Tùy Nhạc lấy lại tinh thần, phát hiện mình mất hồn nhìn báo cáo Dung Giang mùa này, thu hồi tâm tình, lắc đầu một cái: "Không có, tất cả bình thường, đúng rồi, sao A Hạo còn chưa tới?"

"Không biết." Lý Húc khó được nghiêm mặt, Tùy Nhạc nhìn bộ dáng anh ta không nhịn được cười: "Đổi anh ra khỏi tiệm trà cũng không phải lỗi của A Hạo, anh rốt cuộc muốn ghi hận tới khi nào?"

Thấy anh ta không nói lời nào, Tùy Nhạc lại gắp văn kiện trên bàn lại: "Những thứ này, nếu như không phải nhờ A Hạo, chúng ta có thể lấy được sao?"

Lý Húc nho nhỏ nói thầm: "Những thứ này vốn nên là của cậu, anh ta chỉ làm người tốt không công."

Lại đợi một lát, Trịnh Hạo Khanh mới khoan thai tới chậm, biểu hiện trên mặt cũng không phải rất rõ, nhìn thấy Tùy Nhạc nháy mắt với anh, không có tủm tỉm đối mặt giống như bình thường, Tùy Nhạc nhíu mày, có chút không thích ứng bộ dáng này của anh: "Thế nào, cả người mệt mỏi? Cậu lại làm khó dễ cậu sao?"

Trịnh Hạo Khanh lắc đầu một cái, thấy mặt Tùy Nhạc quan tâm, đột nhiên trước mắt liền thoáng hiện mặt của Chiến Chiến, biểu tình của hai người thật tương tự, nhưng Trịnh Hạo Khanh nhìn lại chỉ cảm thấy chói mắt, anh cúi đầu tránh cái nhìn của Tùy Nhạc: "Không có sao, chỉ là nghĩ tới tối nay còn phải lên máy bay, hơi mệt chút."

"Gần đây ông ta đều bảo cậu đi công tác, quả thật cực khổ." Tùy Nhạc gật đầu một cái, cái loại tư vị phiêu bạc đó anh cũng từng hưởng, rất có thể thông hiểu.

"Tôi uống ly cà phê là được rồi, chúng ta bắt đầu đi."

Thời gian tiến hành thảo luận rất lâu, định ra kế hoạch kế tiếp xong, Tùy Nhạc xoa ly cà phê, từ từ hỏi: "A Hạo, cậu. . . . Thật nguyện ý làm như vậy sao?"

"Cuộc đời của tôi, không muốn vĩnh viễn làm con cờ của người khác."

Tùy Nhạc nhìn anh một cái thật sâu: "Được."

Đã sắp bảy giờ, hai người vừa vặn viết xong phần thảo luận rồi ăn một chút, bởi vì Trịnh Hạo Khanh còn phải lên máy bay, không có lái xe tới đây, cho nên Tùy Nhạc đưa anh đến phi trường. Dọc theo đường đi lái xe rất nhanh, mí mắt TrịnhHạo Khanh khẽ nhảy: "Cậu lái quá nhanh rồi."

"Xin lỗi." Lúc này Tùy Nhạc mới hơi thả chân ga, có chút ngượng ngùng “Tôi sợ Chiến Chiến ở nhà sẽ buồn bực, ngày hôm qua ăn sạch điểm tâm. . . ."

Trong mắt Trịnh Hạo Khanh có tâm tình phức tạp, nhưng mà trên mặt lại vẫn nhẹ nhàng: "Xem ra tiến triển không tệ a, A Nhạc."

"Chọc tôi phải không." Tùy Nhạc tức giận liếc anh một cái “Cái khác cũng may, nhưng gần đây việc phiền lòng Chiến Chiến quá nhiều, tôi nhìn cũng lo lắng”

Tay đặt ở trên đùi của Trịnh Hạo Khanh khẽ cứng, rồi sau đó từ từ nắm lại: "Việc phiền lòng gì?"

Tay cầm tay lái của Tùy Nhạc chỉ nhẹ nhàng giật giật, Trịnh Hạo Khanh biết đây là biểu hiện anh ẩn nhẫn tâm tình, Tùy Nhạc quẹo cua rồi mới lên tiếng: "Gần đây có người đang hãm hại ‘Chiến Xa’, bây giờ tôi còn chưa tra được. . . ."

Nói tới chỗ này, Tùy Nhạc khẽ quay đầu: "Bên người kia có biết được tin tức gì không? Mặc dù không có khả năng. . . . Nhưng mà tôi vẫn còn có chút lo lắng."

Trước mắt Trịnh Hạo Khanh thoáng qua nụ cười kia rực rỡ trên mặt Chiến Chiến xế chiều hôm nay, anh rũ mắt xuống, rất khẳng định lắc đầu một cái.

Đưa Trịnh Hạo Khanh lên máy bay, Tùy Nhạc lái xe trở về, qua chỗ thu lệ phí cuối cùng trên đường cao tốc, điện thoại di động đột nhiên vang lên, Tùy Nhạc cúi đầu xem xét, là Tả Cường, trong phúc chốc anh bắt máy, thanh âm lo lắng của Tả Cường truyền vào lỗ tai, tay cầm lái của Tùy Nhạc nghiêng một cái, thẳng tắp đụng vào rào canh trên đường cao tốc.

******

Trong bệnh viện trung tâm thành phố, Chiến Chiến nằm ở trên giường bệnh, dưới tác dụng của thuốc tiến vào giấc ngủ nặng nề, động tác Chiến Cường Quốc êm ái dịch tốt góc chăn cho cô, rồi sau đó ra hiệu Tả Cường đi phía sau, cùng đi ra phòng bệnh.

Tả Cường khép cửa phòng lại, xoay người lại đã nhìn thấy sắc mặt của Chiến Cường Quốc âm trầm đáng sợ, nhưng cố kỵ đây là bệnh viện, Chiến Chiến lại ở trong phòng ngủ đối diện, Chiến Cường Quốc hết sức ngăn chận tức giận mãnh liệt, nhỏ giọng hỏi Tả Cường: "Đây là chuyện gì xảy ra! ?"

Tả Cường nhíu mày, cũng không ngờ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy, ông cùng với Kế Toán làm xong việc, muốn đến chỗ Chiến Cường Quốc, bởi vì càng tiếp xúc khách hàng lại càng thấy nghi ngờ, cho nên ông quyết định lén Chiến Chiến đi tìm Chiến Cường Quốc.

Nhưng ông còn chưa nhắc tới chuyện này, một cuộc điện thoại đã khiến hai người đàn ông này đều hoảng hồn.

"Loại chuyện như vậy trước kia từng xảy ra sao?" Chiến Cường Quốc nhìn chằm chằm Tả Cường “Gần đây ‘Chiến Xa’ có phải đắc tội với người nào không?"

Tả Cường kể lại tình huống những ngày qua, lúc đang suy nghĩ phải nói ra việc hoài nghi cho ông biết như thế nào, đầu kia hành lang truyền đến tiếng bước chân dồn dập, hai người quay đầu lại, Tùy Nhạc sải bước chạy tới, trán sưng đỏ rướm máu, vọt tới bên cạnh Tả Cường dồn dập hỏi: "Chiến Chiến đâu?"

Anh thậm chí không có chú ý tới lão nhân tinh thần quắc thước mặc quân trang bên cạnh Tả Cường, nhanh chóng quay đầu lại liếc về phòng bệnh, xoay người muốn đi mở cửa. Tả Cường đưa tay kéo anh lại: "Chiến Chiến không có sao, mới vừa ngủ, chớ vào. Còn nữa, đây là ông nội Chiến Chiến."

Tùy Nhạc nghe được ba chữ "Không có sao", từ cửa sổ nhỏ của phòng bệnh nhìn thấy Chiến Chiến an tĩnh ngủ bên trong, trái tim nhấc lên cuối cùng thoáng để xuống, anh lại nhìn mấy lần, mới xoay người thu tay.

Lời Tả Cường nhắc nhở anh không thể không nghe, quả nhiên chỉ thấy Chiến Cường quốc đang chau mày lại quan sát anh, Tùy Nhạc cung kính tiến lên hành lễ: "Ông nội, ông khỏe chứ, cháu là bạn trai Chiến Chiến, Tùy Nhạc."

Từ phản ứng vừa rồi của anh, Chiến Cường Quốc đã đoán được giữa người trẻ tuổi này và cháu gái mình không đơn giản, vào lúc này nghe lời của anh, lại nhìn thấy vết thương trên trán anh, trong lòng Chiến Cường Quốc liền có ý định.

"Tùy Nhạc, đầu cậu sao thế?" Tả Cường thấy vết thương kia không nhẹ, ngoắc y tá qua đây giúp xử lý. Tùy Nhạc khoát khoát tay không sao cả: "Không có sao, đụng một cái mà thôi."

"Ngồi xuống, để y tá băng bó”

Chiến Cường Quốc lên tiếng, lúc này Tùy Nhạc mới đàng hoàng ngồi xuống, mặc cho y tá xử lý vết thương của anh, Chiến Cường Quốc đứng cạnh cửa sổ, tiếp tục chủ đề vừa rồi với Tả Cường, Tùy Nhạc cũng từ trong lời nói của hai người làm rõ tình hình hôm nay.

Chiến Chiến bị vài vết thương nhẹ, việc này thật là phải cảm kích hai vị bảo vệ đi ngang qua lúc ấy. Bọn họ làm việc ở ngân hàng ngoài phố, ngày đó vừa vặn đến quán cơm ở con phố này ăn cơm, trên đường nhỏ thấy được một đám đàn ông vây đánh cô gái.

Mấy người đàn ông kia thấy bọn họ mặc cảnh phục, lập tức giải tán, hai người đỡ Chiến Chiến nằm dưới đất dậy, gọi số cấp cứu 120. May mắn là kịp thời, Chiến Chiến không thật bị đả thương thân thể, nhưng cánh tay trật khớp cộng thêm hơi chấn động não, thêm một vài vết thương ngoài da.

Nhưng nghe đến mấy việc này, vẫn khiến Tùy Nhạc đau lòng không dứt.

"Có nghĩ đến là ai làm không?" Chiến Cường Quốc siết chặt quả đấm, lông mày hoa râm bởi vì tức giận mà co quắp, "Còn những vấn đề cậu vừa cung cấp, có phải cùng một người gây nên không?"

Tả Cường và Tùy Nhạc liếc mắt nhìn nhau, không biết nên nói thế nào. Chiến Cường Quốc nhíu mày, nhìn Tùy Nhạc ra hiệu: "Cậu tới nói."

"Ông nội, mặc dù không lễ phép, nhưng mà cháu lại không thể không nói, trước đó chúng cháu vẫn cho rằng. . . . Gây ra vấn đề là ý của ông."

******

Chiến Chiến đang ngủ cảm thấy lạnh, nhất là mu bàn tay, cảm giác lạnh như băng khiến cho cô yếu ớt tỉnh lại, trong lúc mờ mịt nhìn thấy trần nhà trắng như tuyết, ánh mắt của cô chuyển một cái, liền nhìn đến chai nước biển treo ngược ở bên giường, trong khoảng thời gian ngắn có chút không phản ứng kịp, cô theo bản năng nghiêng đầu, lại bị một bàn tay to đè lại.

Tùy Nhạc xoa mặt của cô, vuốt ve cô đồng thời cũng không để cho cô lộn xộn, thanh âm hơi nhỏ: "Chớ lộn xộn."

". . . . . Anh. . . . ."

Chiến Chiến vừa mở miệng mới phát hiện ra cổ họng mình khô muốn chết, Tùy Nhạc liền vội vàng đứng lên đi rót nước, còn cầm thìa nhỏ trước đó đã chuẩn bị xong ở trong tay, múc một muỗng nước đưa đến bên môi cô: "Anh đút cho em, bây giờ em đừng động."

Sau khi Chiến Chiến thanh tỉnh, dần dần cảm giác đau đớn trên thân thể cũng thức tỉnh theo, toàn thân đều lộ ra chua xót đau đớn, cánh tay càng đau dữ dội, Chiến Chiến không nhịn được nhẹ nhàng rên rỉ ra tiếng.

Tùy Nhạc đau lòng để cái muỗng xuống, nhẹ nhàng siết chặt mặt của cô: "Bác sĩ mới vừa nói tỉnh lại sẽ hơi đau, nhưng không thể hoàn toàn trừ đau, nhịn một chút có được hay không?"

Tùy Nhạc tiếp cận gần hơn, Chiến Chiến liền nhìn thấy miếng băng gạc trên đầu anh, ở trên trán cực kỳ dễ thấy, Chiến Chiến nghi ngờ hỏi: "Sao lại vậy?"

"Nghe thấy em bị đưa vào bệnh viện, xe của anh liền đụng vào hàng rào chắn." Tùy Nhạc cúi người không đè cô, hôn môi của cô một cái “Cũng may em không có sao."

"Sao anh không cẩn thận như vậy. . . ." Chiến Chiến đang choáng váng đầu, nếu không đã sớm nhảy lên, vào lúc này lại chỉ có thể mềm nhũn trách cứ anh. Mỗi lần Tùy Nhạc nhìn thấy bộ dáng này của cô, trong lòng cũng mềm mại không thể tin, nghĩ đến những người khiến cô thành như vậy, ánh mắt trong nháy mắt trầm xuống.

Mỗi lần nghĩ đến những người đó, âm thầm giám thị ở chung quanh "Chiến Xa", thừa dịp bọn họ đều không ở đó, tập kích Chiến Chiến, Tùy Nhạc đã cảm thấy sợ hãi và lửa giận muốn nổ oanh ở trong lòng.

"Chiến Chiến, em có thể nói ra tướng mạo đặc điểm không?"

". . . . . ." Chiến Chiến nhếch miệng “Anh còn nhớ rõ ‘mũ lưỡi trai’ lần trước tới Chiến Xa gây chuyện không?"

"Là hắn?"

"Uh, nhưng mà lần này đã đổi thủ hạ, là ba tên rất cao lớn." Chiến Chiến nhớ lại tình huống lúc đó “Em nhớ sau khi lên xe cứu thương, y tá dùng điện thoại di động của em gọi điện thoại, là gọi cho anh sao?"

"Không phải, là cho chú Tả." Tùy Nhạc dừng một chút “Vừa rồi ông nội em cũng tới. . . . Chiến Chiến, vừa rồi anh đã trao đổi với ông nội em và chú Tả, chuyện này. . . . Thật sự là trách lầm ông."

Thật ra thì lúc mấy người ở đó nhắc tới "Chiến Xa" gặp phải phiền toái, Chiến Chiến đã hiểu, chuyện này không liên quan với ông nội. Như vậy, sẽ là ai chứ? Chiến Chiến trầm mặc nghĩ tới, làm thế nào cũng nghĩ không ra mình đắc tội người nào, mà phải đối xử cô như vậy.

"Tốt lắm, nhiệm vụ của em bây giờ chính là dưỡng thương, những chuyện khác, có chúng ta rồi." Tùy Nhạc đưa tay cầm tay bởi vì vô nước biển mà lạnh như băng của cô “Vừa rồi thấy em ngủ, sợ đánh thức em, hiện tại làm ấm cho em."

Hôm nay Tùy Nhạc ngọt ngào dị thường, nhưng Chiến Chiến lại hoàn toàn cần thân cận như vậy, trải qua một ngày như vậy, thể lực của Chiến Chiến tiêu hao, khắp người đau đớn và mệt mỏi, có Tùy Nhạc làm bạn, dần dần buông lỏng thần kinh, lại tiến vào mộng đẹp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play