Thiên Thiên nhảy lên một cái, từ trên giường nhảy xuống, không ngừng đưa tay quạt ở trên mặt, tức giận nói: "Mặc quần áo vào!"
Bờ vai Ninh Ngọc, không có gì khó chịu, xem như đây là một chuyện hết sức
bình thường ngồi ở trên giường nhìn Thiên Thiên. Khóe miệng hắn mang
theo nụ cười yếu ớt, đưa tay vuốt ve cơ thể mình, ung dung nói: "Cơ thể
này của ngươi, thật ra rất mềm mại dễ chịu." —— trong giọng nói mang
theo ba phần trêu chọc.
Mặt của Thiên Thiên càng đỏ hơn, gấp đến độ giọng nói cũng run rẩy: "Ngươi ngươi ngươi đừng chạm vào cơ thể của ta!"
Ninh Ngọc vẫn còn cười, nhíu mày cáo trạng: "Ta không có hứng thú gì đối với cơ thể này của ngươi, nhưng mà nếu đi vệ sinh ta cũng không tránh được
chạm vào, trước khi cơ thể ngươi và ta chưa đổi lại, đại khái mỗi ngày
cũng phải đi đến hai ba lần."
Thiên Thiên nghe vậy, sững sờ, đột nhiên cảm thấy dường như mình quên mất
chuyện gì, chuyện gì. . . . . . Rốt cuộc là chuyện gì. . . . . . Nàng
sững sờ đứng yên đau khổ suy nghĩ, một cánh tay theo bản năng đặt lên
thân dưới, —— giống như, bàng quang ( bóng đái ) có chút trướng.
Mặt của nàng tối sầm lại, cuối cùng đã hiểu rõ, nàng giận dữ nhìn chằm chằm hắn, ngay sau đó nhanh như chớp đi về phía nhà vệ sinh bên ngoài. Nín
lâu như vậy, nín tiếp nữa đoán chừng phải gặp chuyện không may.
"Đi đâu?" Ninh Ngọc hỏi.
Thiên Thiên cười gian nhìn hắn nói: "Nhà—— xí!"
Ninh Ngọc gật đầu một cái, cũng không phản ứng gì quá lớn: "Ta chờ ngươi."
Thiên Thiên giựt giựt khóe miệng, cũng lười để ý đến hắn, tự đá cánh cửa ra
rời đi. Thời tiết bên ngoài do mới vừa đánh sấm nên lúc này chuyển thành mưa to, trên người Thiên Thiên ăn mặc mỏng manh, nhưng nàng không hề
cảm thấy lạnh, chắc là do chân khí trong cơ thể Ninh Ngọc đang bảo vệ cơ thể, cho nên xem như Thiên Thiên ăn mặc mỏng manh hơn nữa cũng không
cần lo lắng phải chịu lạnh.
Thiên Thiên bước nhanh về phía khúc quanh đi đến nhà vệ sinh, không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp vọt vào nhà vệ sinh nữ. Nhưng mà vào lúc này có một tiểu ca cơ từ bên trong đi ra. Tiểu ca cơ này thấy Thiên Thiên một ‘ mỹ nam tử ’ nửa đêm nửa hôm xông vào nhà vệ sinh nữ, lúc này ánh mắt nhìn
về phía Thiên Thiên mang theo ba phần giật mình, nhưng ngoài miệng vẫn
cười nói: "Công tử muốn đi vệ sinh sao?"
Thiên Thiên chỉ để ý mình đang mắc tiểu, sao còn quan tâm được nhiều như vậy, đưa tay quơ quơ nói: "Ngươi ra ngoài nhanh lên, ta muốn đi tiểu, đừng
để ta nín nữa."
Ánh mắt tiểu ca cơ nhìn về phía nàng quỷ dị hơn: "Công tử, công tử nơi này là. . . . . ."
Trong lòng Thiên Thiên đang gấp gáp, nắm lấy tay của nàng rồi quăng sang một
bên, khống chế tốt sức lực xong, lúc này tiểu ca cơ liền bị nàng ném bay đến trên một cây đại thụ đang tiếp nhận mưa to dữ dội. Người đứng trước nhà xí biến mất, Thiên Thiên rốt cuộc được giải phóng, nàng đi tới
trước hầm cầu, cởi quần xuống liền ngồi chồm hổm, chỉ là đi tiểu đi
tiểu, đột nhiên nàng cảm giác có cái gì không đúng.
Cúi đầu xem xét, —— hay thật, tất cả nước tiểu đều dính hết trên quần lót.
Mặt của Thiên Thiên nóng như lửa đốt, một ngọn lửa đang đốt cháy mặt của
nàng, rất nhanh đã biến thành than, nam nhân, đi tiểu là phải đứng, hiện tại nàng rốt cuộc hiểu rõ nguyên nhân. Nàng vung áo khoác lên, muốn kéo quần lót xuống, vì vậy liếc mắt liền thấy được cái gì kia của Ninh
Ngọc. Thiên Thiên sửng sốt ba giây, ngay sau đó gật đầu một cái, tự nhủ: "Lớn lên không tệ." Ngay sau đó liền ném quần lót bị ướt ra hầm cầu
ngoài cửa sổ.
Nàng làm như không có chuyện gì xảy ra bỏ áo dài trống không xuống, cơ thể
trực tiếp đi về phía căn phòng. Từ xa nhìn lại, thật là một nam tử xinh
đẹp như hoa sen, ưu nhã lạnh nhạt, cực kỳ đẹp mắt. Nhưng chỉ có chính
nàng hiểu, vào lúc này phía dưới chiếc áo dài này, là trần trụi. Chỉ là
Thiên Thiên cũng không thấy có gì bất ổn, dù sao giữa đêm giữa hôm, cũng không có người nào, chỉ cần trở về phòng thay y phục, tất cả đều xong
xuôi.
Đáng tiếc, có vài lời nói rất hay, người tính không bằng trời tính.
Trong lúc cơ thể và đầu óc Thiên Thiên đang ôm cái ý nghĩ này vui vẻ đi trở
về, đột nhiên, người nào đó chợt vỗ lên bờ vai của nàng. Thiên Thiên
theo bản năng quay đầu lại, liền thấy gương mặt phóng đại vô số lần của
Ly Hoan xuất hiện trước mắt của mình.
Ly Hoan chớp mắt vài cái với Thiên Thiên, một bộ vẻ mặt ‘ ngươi hiểu mà ’ , đưa tay một phen liền ôm bả vai Thiên Thiên, cười đùa nói: "Tiểu Ngọc
Nhi, Thiên Thiên. . . . . . Đi tìm ngươi à?"
Thiên Thiên sững sờ, ngay sau đó kịp phản ứng, bởi vì lúc trước mình và Loan
Nguyệt thay đổi linh hồn, dẫn đến việc Ly Hoan thích "Thiên Thiên" ,
thực tế chính là Loan Nguyệt, nhưng bây giờ mình lại cùng Ninh Ngọc đổi
linh hồn, hiện tại trong cơ thể của mình, đã là Ninh Ngọc rồi, theo đạo
lý Ly Hoan nên đi tìm Loan Nguyệt mới đúng, nhưng hết lần này đến lần
khác hắn lại không biết chuyện, chỉ biết nhìn chằm chằm "Thiên Thiên" ,
không biết Thiên Thiên này thực ra đã là Ninh Ngọc rồi.
—— Chuyện này thực quá rắc rối.
Thiên Thiên trầm ngâm chốc lát, vẫn là quyết định nói cho hắn biết sự thật,
nếu không thì không biết hắn sẽ ở trên con đường tối thui này dò xét bao lâu mới có thể xong đây. Nghĩ như vậy, Thiên Thiên đưa tay vỗ lên bả
vai của hắn, thở dài nói: "Haizzz! Chuyện cho đến bây giờ, ta cũng không muốn lừa ngươi. Thật ra thì, Thiên Thiên người mà ngươi thích, cũng
không phải. . . . . ."
Vậy mà, không đợi Thiên Thiên giải thích xong, Ly Hoan đã bắt lại tay của
nàng. Tay Ninh Ngọc rất đẹp, thon dài lại trắng nõn, nhưng tay Ly Hoan
cũng không phải đẹp mắt bình thường, cùng Ninh Ngọc chẳng phân biệt được như nhau. Ngay sau đó hắn lại hất tay ra, cắt đứt lời nói của Thiên
Thiên, cướp lời: "Từ nhỏ ngươi đều so với ta xuất sắc hơn chút, sư phụ
đối với ngươi cũng thiên vị hơn. Bây giờ ngươi có vợ, ta tự nhiên cũng
nên theo ngươi, ta đây trải qua mấy ngày lén lút quan sát, Thẩm Thiên
Thiên cũng không thể nào thích ngươi. Chậc, nếu ông trời đã định muốn Ly Hoan ta xuất hiện bên cạnh nàng, như vậy tự nhiên ta muốn cố gắng một
lần, tranh thủ ôm mỹ nhân về. Nếu như vợ ngươi thật sự yêu ta, hắc hắc,
Tiểu Ngọc Nhi, mong rằng ngươi giúp người hoàn thành ước vọng thúc đẩy
chúng ta, cũng xem như là làm một việc tốt ~"
Lời Thiên Thiên định nói bị mắc nghẹn tại cổ họng nói không nên ời. Thì ra
từ lúc bắt đầu Ly Hoan vừa nghe được ba chữ "Thẩm Thiên Thiên" đã kích
động như vậy, chính là bởi vì hắn đã sớm biết Thẩm Thiên Thiên là vợ của Ninh Ngọc? Về phần hắn cho là "Thẩm Thiên Thiên cũng không thể nào
thích ngươi" , cái này càng thêm dễ hiểu rồi, bởi vì lúc ấy ở trong cơ
thể Thẩm Thiên Thiên chính là Loan Nguyệt, Loan Nguyệt dĩ nhiên là không thích Ninh Ngọc!
Như vậy trước đây Ly Hoan nói thích tính tình Loan Nguyệt, đến tột cùng có
mấy phần thật giả? Hắn chỉ là vì muốn tranh cao thấp với Ninh Ngọc, hay
là thật sự đối với tính tình Loan Nguyệt sinh ra cảm tình?
Thiên Thiên vuốt ve đầu, cảm giác có chút hỗn loạn, lời nói bên miệng cuối
cùng vẫn nuốt trở về trong bụng, đổi đề tài nói: "Cái này cũng phải xem
cố gắng của ngươi. Lúc này Thiên Thiên đang ở trong phòng của ta."
Ly Hoan hưng phấn, vỗ bờ vai của hắn dâng trào nói: "Tiểu Ngọc Nhi, ta nhất định sẽ không thua ngươi."
Thiên Thiên cười mỉa, thong thả đi vào phòng nghỉ.
Ly Hoan đi theo bên cạnh hắn, nhìn bộ dáng Thiên Thiên đang đi, cảm giác
có chút kỳ quái: "Tiểu Ngọc Nhi, sao ngươi không đi đường đàng hoàng,
lại đi ẻo lả như vậy."
Thiên Thiên đổ mồ hôi, nàng ngược lại muốn đi hào khí tiêu sái uy vũ chút,
nhưng tình hình bên trong không cho phép, đi phạm vi quá lớn, nhất định
sẽ lộ ra! Bên trái áo ngoài của Ninh Ngọc, được thiết kế một đường nhỏ
rẽ nhánh, bước chân quá lớn, thì sẽ lộ bắp chân rồi.
Thiên Thiên đang rối rắm không biết giải thích thế nào, Ly Hoan tiếp tục nói: "Thôi, ngươi từ từ đi, ta đi xem Thiên Thiên trước đây." Dứt lời, thân
hình lóe lên, liền biến mất ở trong tầm mắt của Thiên Thiên.
Cả người Ly Hoan kích động đi về phía căn phòng, vừa đến gần nhìn, cửa
phòng chỉ khép lại một nửa. Lúc này trong lòng vui vẻ đến không biết bây giờ là ngày tháng năm nào, hắn chậm rãi đẩy cửa ra, tiếng cửa mở phát
ra một đạo ‘ ken két ’ .
Ninh Ngọc nhắm hai mắt nằm ở trên giường ngủ, nghe được tiếng động cũng
không đề phòng, chỉ là mở miệng nói một câu: "Sao bây giờ mới trở về."
—— Ninh Ngọc cho rằng người vào cửa là Thiên Thiên, nhưng trên thực tế là gương mặt hả hê của Ly Hoan.
"Không ngờ Thiên Thiên nhi lại mong đợi ta đến như vậy. Tiểu sinh ta thật là
cảm động." Giọng nói muốn ăn đập của Ly Hoan truyền vào trong tai Ninh
Ngọc.
Trong nháy mắt Ninh Ngọc tỉnh táo, đưa tay ra khỏi chăn cầm lấy áo khoác ở
đầu giường, nghĩ tại dưới chăn mặc tốt sự hồi sinh giường, nhưng trang
phục của nữ phức tạp hơn tang phục của nam rất nhiều, sửa lại cả buổi
cũng không tìm ra miệng tay áo. Mắt thấy Ly Hoan cách mình càng ngày
càng gần, rốt cuộc mặt Ninh Ngọc đen đến cảnh giới nhất định. —— chưa
từng nghĩ chỉ là đổi cơ thể, lực cảnh giác liền trực tiếp tương đương
với số không, cho nên mới để cho Ly Hoan vào phòng .
Ninh Ngọc lạnh lùng nhìn hắn: "Có chuyện gì sao?"
Ly Hoan thẹn thùng cười một tiếng với hắn: "Thiên Thiên, sao phải ra khỏi
phòng ta, chạy tới trong phòng Ninh Ngọc làm gì, trở về với ta đi, ta ôm nàng trở về!"
Ninh Ngọc cắn răng: "Ta tìm, . . . . . . Phu. . . . . . Quân. . . . . . của
mình, chẳng lẽ còn cần phải thông qua ngươi hay sao?" ——chữ phu quân
này, nói đặc biệt khó khăn.
Lúc này Ly Hoan cãi lại: "Thiên Thiên, về Ninh Ngọc, ta nghĩ, ta có cần phải nói vài câu với nàng."
"Hả? Vậy sao. . . . . . Chăm chú lắng nghe."
"Ôi! Tiểu Ngọc Nhi người này, thế gian này không người nào có thể hiểu rõ
hắn hơn ta!" Hắn nặng nề thở dài, "Hắn không chỉ có nhiều tiểu thiếp, mà nam sủng cũng rất nhiều, hơn nữa không ngừng nạp thêm nhiều nam sủng,
chiếm làm của riêng! Thiên Thiên, nàng biết tại sao không?"
"Bởi vì. . . . . . Thật ra là vì hắn đã luyện tà công Tứ Ẩn, cũng sớm đã tự
thiến, nhưng hắn sợ bị mọi người nhìn ra manh mối, nên mới cưới vô số
tiểu thiếp, chính là vì che giấu sự thật tàn nhẫn này!" Ly Hoan nói xong vẻ mặt đau lòng.
Ninh Ngọc không nói, mặc dù hắn biết đây chính là tiếng chính mình xé rách quần áo.
Ly Hoan đang muốn nói thêm gì nữa, thì cửa ‘ ken két ’ một tiếng, bước
chân Thiên Thiên thong thả ẻo lả đi vào, cuối cùng đã về. Nàng chỉ tay
vào Ly Hoan, kinh ngạc nói: "Sao ngươi còn chưa đi?"
Vì vậy trong giây phút đó, trong nháy mắt mặt của Ly cười nhẹ nhàng, nhiệt tình nói với Thiên Thiên: "Chà chà, Tiểu Ngọc Nhi, ngươi đã trở về. Ta
và Thiên Thiên nhi đang nói về ngươi đó, không ý thức được thời gian đã
trễ như vậy."
"Hả? Nói chuyện gì về ta ?" Thiên Thiên hỏi ngược lại.
"Ta nói ngươi ngọc thụ lâm phong tướng mạo so Phan An, Thiên Thiên có người phu quân tốt như vậy, thật đúng là phúc khí của nàng!" Ly Hoan che môi
cười đến cười run rẩy hết cả người.
"Xoẹt ——" , Quần áo trong tay Ninh Ngọc trở nên vô cùng thảm hại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT